Hiện Tượng Tôn Giáo Mới

Đã đọc: 4948           Cỡ chữ: Decrease font Enlarge font
image

Trong xã hội phát triển ngày nay, tuy tu sĩ rất đông, nhưng thiên hướng vật chất không những tràn ngập xã hội mà lấn sâu vào đời sống tu sĩ, vì vậy, một số tu sĩ trẻ chưa chuyên sâu tu tập, bị áp lực vật chất chi phối, làm mất niềm tin quần chúng không ít. Đi bất cứ chùa nào, 80% đều nghĩ đến thu nhập. Một tang gia thỉnh sư cũng phải tiêu tốn không dưới mươi triệu.

Gần đây, trang Phật Tử Việt Nam có đăng bài viết về: “ Tôn giáo mới qua một chuyến đi chùa”. Sự thật như thế nào?

 

Một số quần chúng miền Nam thường có khuynh hướng tin “Mẫu” hay gọi là đạo Mẫu, liên hệ  từ nguồn gốc “Diêu Trì Kim Mẫu”,  “ Bà Chúa Sứ” và xa hơn nữa” “Liễu Mẫu Thượng Ngàn”. Liễu Mẩu Thượng Ngàn  có từ xa xưa, phát triển trong giới Tứ phủ phía Bắc, nổi tiếng là Phủ Dầy. Riêng trong Nam, Bà Chúa Sứ, Địa Mẫu, gọi chung là đạo Mẫu. Đó là loại tín ngưỡng nhân gian xuất hiện lâu đời. Những loại vè tự phát để ca ngợi đấng mình đang tín ngưỡng, trong quá trình hình thành, cộng đồng Tứ phủ đã nhịp nhàng trống phách với bài chầu văn mỗi dịp hầu đồng. Phía Nam, tín ngưỡng đạo Mẫu đơn điệu trong ca trù nhưng thể hiện sự thành tín đều giống nhau. Không riêng đối với Thánh tượng Quán Thế Âm, cả tượng Diêu Trì đứng trên quả cầu, tượng Maria và những tượng thờ các tôn giáo mang hình ảnh phụ nữ, họ đều gọi chung là Mẹ, là Mẫu. Đứng trên lĩnh vực tôn giáo như đạo Phật, đạo Chúa, thì họ là những người mê tín ngoại đạo, nhưng trong nhân gian xem họ là những người có khuynh hướng tôn kính thần linh. Chúng ta chưa nói đến đúng sai vì không thể đứng góc độ chủ quan để phán xét. Vấn đề tín ngưỡng nhân gian là quyền tự do tuyệt đối mà Hiến chương Giáo hội không hề đề cập cũng như Pháp Lệnh Tôn giáo không đưa họ vào danh sách một tôn giáo nhất định. Vì thế không xem họ là một tôn giáo cạnh tranh với tôn giáo.

Một vấn đề nữa là những ban hộ niệm tự phát. Trước 1975 và sau thập niên 1930, miền Trung cũng từng có những Ban Hộ niệm, thay mặt quý thầy để trợ giúp các gia đình vùng xa có nhu cầu tín ngưỡng. Lúc bấy giờ lượng số chư Tăng còn quá ít. Trong xã hội phát triển ngày nay, tuy tu sĩ rất đông, nhưng thiên hướng vật chất không những tràn ngập xã hội mà lấn sâu vào đời sống tu sĩ, vì vậy, một số tu sĩ trẻ chưa chuyên sâu tu tập, bị áp lực vật chất chi phối, làm mất niềm tin quần chúng không ít. Đi bất cứ chùa nào, 80% đều nghĩ đến thu nhập. Một tang gia thỉnh sư cũng phải tiêu tốn không dưới mươi triệu. Cho dù thỉnh được bậc chân tu, chẳng lẽ các Ngài uống nước lã cuốc bộ? Gia chủ cũng phải cúng dường. Tín đồ nghèo chạy cơm hàng bữa làm sao cung ứng cho dịch vụ tín ngưỡng khi có nhu cầu. Không chỉ trong nước, ngay cả nước ngoài, đến chùa là phải cúng dường, phải có tiền, đôi khi tiền ít không được ai tiếp đãi; chưa nói đến việc chùa luôn xây dựng, luôn phát triển cơ sở vật chất làm cho tín đồ quá mệt mỏi. Chính vì thế tín đồ nghèo muốn đến chùa cũng phát ngại. Nói như thế không phải tất cả các chùa đều đòi hỏi tiền của từ tín đồ. Có những chùa bao trọn gói trong thời gian tu học cho vài ngàn tín đồ mà không hề kêu gọi đóng góp như chùa Hoằng Pháp. Trong nước được mấy chùa như thế. Nhu cầu tu tập của quần chúng ngày càng phát triển khi mà cuộc sống quá nhiêu khê tác động tâm lý đến đời sống tâm linh của họ. Một số đến chùa, học hỏi giáo lý, nắm vững nghi lễ, xét thấy đến chùa gặp nhiều phiền phức, một số đến chỉ bàn chuyện gia đình, nói chuyện thế gian và ngại cúng dường khi kinh tế eo hẹp, do vậy họ tự động lập nhóm để tu tại gia, luân phiên tụng niệm. Trong và ngoài nước cũng đều như vậy, vì thế họ không muốn thỉnh mời chư Tăng chứ không phải cách ly chư Tăng. Tu sĩ đại diện Tam bảo để hoằng pháp, giúp đỡ quần chúng về tâm linh, nhưng không ít một số tu sĩ đã đánh mất niềm tin quần chúng, quần chúng đến chùa chỉ biết lễ Phật và cúng dường, ít được nghe thầy giảng đạo. Tệ nạn nầy không chỉ cá biệt mà phát triển tràn lan trong và ngoài nước. Những chùa thuần túy tu tập và hướng dẫn giáo lý cũng như đáp ứng nhu cầu tín ngưỡng cho tín đồ một cách vô tư, rất ít. Riêng tại Sài gòn, số chùa gắn bó tạo được niềm tin cho bổn đạo, đếm trên đầu ngón tay.

Với tình trạng quần chúng cách ly Tăng Bảo, hãy tự xét lại nhân thân tu sĩ, đừng vội kết án quần chúng là ngoại đạo. Không ngoại đạo nào bỏ công đi tụng niệm luân phiên mỗi đêm hàng chục năm nay, kể cả trước 1975, mà không hề lồng giáo lý ngoại đạo vào. Và những nhóm lập Ban hộ niệm tại gia cũng chưa hề tụng kinh ngoại đạo hay giảng giải ngoại đạo. Có những người tuyên bố chỉ quy y nhị Bảo thôi, hẳn nhiên điều nầy không đúng, nhưng nói lên tinh thần chán nản của quần chúng đối với một số tu sĩ biến chất. Rất tiếc họ chưa có duyên gặp được những bậc chân tu vẫn hiện diện khắp nơi. Đây không phải là điều đáng báo động cho Phật giáo về những sinh hoạt độc lập của cư sĩ, mà tiếng chuông cảnh tỉnh để tu sĩ nhìn lại chính mình. Hiến chương Giáo Hội cũng không đặt vấn đề nhóm cư sĩ tu tại gia như thế, vì vậy không cần phải cảnh giác đối với họ. Nếu thích thì họ đã cải đạo sang tôn giáo khác có ai cấm, cần gì phải ngụy trang Ban hộ niệm tư gia? Đây là điều đáng mừng khi mà phần lớn nhà chùa không thỏa mãn nhu cầu tín ngưỡng, họ tự tìm lối đi để giữ vững niềm tin đối với Tam Bảo. Sự báo động không cần thiết khi mà quần chúng ngày càng phát triển niềm tin đối với Phật giáo qua nhiều hình thức sinh hoạt khác nhau; Vấn đề là chư Tăng nói riêng, Giáo hội nói chung, có phương án đáng tin cậy để hướng dẫn họ trở về đúng chánh pháp và giữ vững niềm tin của họ trước trào lưu cải đạo và cám dỗ vật chất hiện nay.

Tóm lại đó là những hiện tượng đáng mừng trước niềm tin của quần chúng đối với Phật giáo, điều đáng lo mà không chịu lo là phong trào cải đạo hiện nay đang phát triển khắp nơi, từ miền Thượng du Bắc Việt cho đến đồng bằng Nam bộ, tại sao ta không đặt vấn đề mà cứ phải đặt vấn đề đối với tín đồ của chúng ta???

 

Đăng ký lấy RSS cho bình luận Bình luận (3 đã gửi)

avatar
Hong Nhan Mit Mo 20/10/2011 06:04:45
Chuyện này đã được báo trước bằng nhiều trạng thái . Thí dụ như các đạo tràng đã thành công và không ngừng phát triển , tạo thành thế đứng riệng cho mình, từ đó dần dà chủ truơng thuyết giảng theo một mô típ mong muốn. Được quần chúng Phật tử ủng hộ , thế mạnh độc lập ấy sẽ thêm nâng cao và vững bước. Từ đây một "Giáo Hội" mới ra đời là điều phải đến. Thí dụ như "Giáo Hôi Thiên Tôn Phat Hao", "Giáo Hội Phat giáo Hoang Phap" v...v...
avatar
thanghv 20/10/2011 14:06:51
Đọc bài này có thể hiểu là tác giả muốn phản biện một chút bài "Tôn giáo mới qua một chuyến đi chùa". Không nói tới vấn đề đúng sai, chính xác hay không chính xác của bài báo kia nhưng tôi nghĩ trong cách nhìn nhận của tác giả bài viết này có một số vấn đề cần xem xét.
Phát biểu "Với tình trạng quần chúng cách ly Tăng Bảo, hãy tự xét lại nhân thân tu sĩ, đừng vội kết án quần chúng là ngoại đạo", nếu nói về vấn đề "xét lại nhân thân" thì tôi nghĩ quần chúng (ngoại đạo) nên xem lại mình trước, vì nói một cách trung thực thì các tu sĩ, phật tử vẫn là người gần gũi giáo Pháp và thực hành giáo pháp nhiều hơn quần chúng, nếu nói như tác giả vậy thì có phần lộng ngôn và xúc phạm các bậc tu sĩ. Hơn nữa theo giáo pháp của đức Phật thì tất cả chúng ta đều phải nhìn nhận lại chính bản thân mình chứ không riêng gì ai.
Thứ hai cái goi là việc "quần chúng cách ly Tăng Bảo" có thể là một hiện tượng theo suy nghĩ một số cá nhân vốn có trình độ và quy mô hiểu biết rất khác nhau, nhưng nói rằng đây là một trào lưu hiện tượng phổ biến và xâu rộng thì chắc chắn không phải. Nói như vậy dễ gây hiểu lầm và hoang mang cho quân chúng. Trong giáo Pháp đức Phật luôn luôn nói rằng phải kính lễ tăng đoàn nếu ai đó không thực hiện điều này tức là không phải là đệ tử của đức Phật vậy mỗi quần chúng nên xem lại mình đã làm theo điều dậy bảo của đức Phật chưa?
Theo như tôi được biết thì những người mà dân gian gọi là những người nhà thánh, thánh sống, giúp dân giúp đời cũng là những người tôn kính đức Phật, họ thường phân biệt với những người tu tập theo giáo pháp đức Phật là "người nhà Phật", những vị như vậy là những người có khả năng, tài phép hơn người thường nhưng chưa đạt đến quả vị giác ngộ thành Phật. Họ cũng có một mục đích là cứu đời cứu người nên không thể nói là có sự đối kháng nào giữa những người nhà thánh, những người làm việc thánh và những người nhà Phật, làm những Phật sự. Cũng không phải là vấn đề xung đột tôn giáo hay mẫu thuân tôn giáo giữa những người theo truyền thống này và những người theo đạo Phật.
avatar
ducthanh 28/10/2011 03:56:33
bai viet cua tac gia minh man rat xac dang.Toi ung ho y kien cua ban.
tổng số: 3 | đang hiển thị: 1 - 3

Gửi bình luận của bạn

  • Bold
  • Italic
  • Underline
  • Quote

Xin hãy nhập các ký tự bạn nhìn thấy ở ảnh sau:

BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)

Các bài mới :
Các bài viết khác :

Đánh giá bài viết này

2.71

Tags

Không có tags cho bài viết này

Đăng nhập