Gia Đình Của Paul

Đã đọc: 1600           Cỡ chữ: Decrease font Enlarge font
image

Source-Nguồn: donatelifevirginia.org

"Mẹ ơi, mẹ xem con làm một vòng quay tròn 360 độ!" Con trai tôi vội vã chạy ra phía biển, trong lúc những con sóng biển đang đập mạnh vào bờ, tay con tôi đang giữ thật chặt tấm ván bơi để lướt sóng. Con tôi đã chạy ra xa bờ hơn, chờ đợi, và canh chừng một con sóng mạnh mẽ đến, mà giống như ý muốn của con tôi. Đột nhiên, con sóng xô đến, giống như con tôi đang chờ đợi. Con tôi nhảy lên tấm ván bơi, cưỡi trên con sóng vào bờ, sau khi con tôi đã làm một vòng quay tròn 360 độ. Con tôi vui mừng nhảy cao lên, trên gương mặt của con tôi có cái nhìn đắc thắng. Nụ cười toét miệng của con tôi nói lên tất cả. Bạn sẽ nghĩ rằng đây là một cậu bé 8 tuổi, đang cố gắng để gây ấn tượng cho mẹ của mình. Nhưng trên thực tế, con tôi đã 16 tuổi ... luôn luôn hãy còn là một cậu bé đang cố gắng để trình diễn những gì mà cậu ta có thể làm được.

 

Đây là con trai tôi, Paul. Paul là người con thứ ba của chúng tôi, Paul sinh ra trong một cơn bão tuyết, vào Tháng Mười Một ... một dấu hiệu chắc chắn cho thấy, cậu bé sẽ trở thành một người thích thú phiêu lưu trong tương lai. Nói đơn giản hơn, Paul chỉ là một thiếu niên thương yêu cuộc sống!

 

Khi Paul còn bé, chúng tôi làm một chuyến du lịch mùa hè đến Tennessee. Chúng tôi đi xem một cuộn phim IMAX, nói về vùng Serengeti, ở Châu Phi. Tôi còn nhớ cảm giác khó chịu, khi chúng tôi xem linh dương đầu bò (một loại dê rừng) săn thực phẩm, và giết chết con mồi. Tôi đã nghĩ rằng, cuộn phim nầy có thể làm cho con tôi buồn rầu, và khó chịu nên tôi hỏi con tôi lúc đó có cảm thấy khỏe hay không. Con tôi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm trọng, rồi nói rằng: "Mẹ ơi, đây chính là đời sống. Đây là chuyện những con thú vật nầy cần phải làm, để tồn tại." Nhờ thế, tôi biết rằng con trai tôi sống với một nguồn năng lượng, cùng với tinh thần, và một sự hiểu biết đầy đủ về cuộc sống.

 

Vào một đêm Tháng Chín, Paul bị một tai nạn thảm khốc trên một con đường lộng gió. Đêm hôm đó trời thì mưa, và trơn trợt. Không ai biết chính xác, chuyện gì đã xảy ra tối hôm ấy, bởi vì không có ai làm nhân chứng. Bằng một cách nào đó, con tôi đã lái xe trượt ra khỏi đường, và xe lật ngược, úp xuống hố. Con tôi là một trong số rất nhiều người đã rơi xuống cái hố nầy, trong khoảng 3 năm vừa qua. Con tôi đã sống sót, bằng một cách nào đó, với chỉ một vết xước nhỏ trên tay trái. Nhưng tinh thần của con tôi thì bị lung lay tận gốc rễ, và con tôi đã phải chịu đựng sự chấn thương đầu nghiêm trọng. Thật là một phép lạ, khi con tôi đã trải qua tai nạn nầy, mà còn sống. Paul đã có thể chất mạnh mẽ và bác sĩ dự kiến ​​sẽ hồi phục. Con tôi đã chiến đấu dũng mãnh, nhưng 7 ngày sau tai nạn, những tấm hình chụp cắt-lớp-vi-tính (CT scan) cho thấy não bộ của con tôi sẽ không bao giờ bình phục. Lúc nầy con tôi đang dùng máy thở, và vì không ai có thể làm gì hơn được, cho nên chúng tôi đã quyết định tắt đi máy thở.

 

Chồng tôi đã đến nói chuyện với các y tá, để hỏi về chuyện hiến tặng cơ thể con tôi. Lúc đó, chúng tôi mới biết ra rằng, Paul đã có tên trong "danh sách những người hiến tặng cơ thể." Con tôi đã quyết định chuyện nầy, khi con tôi nhận bằng lái xe hơi. Chúng tôi rất tự hào về con tôi.

 

Quyết định nầy đã được chứng minh, là món quà vĩ đại nhất, và cũng là món quà cuối cùng của Paul. Hai quả thận của con tôi đã được hiến tặng cho hai người phụ nữ ở lớp tuổi 50, rồi một người đàn ông 70 tuổi nhận được lá gan của con tôi. Hai người khác nhận được giác mạc của con tôi, và ba người khác nhận được van tim của con tôi. Quà tặng của con tôi đã được hiến tặng cho nhiều người ở 11 tiểu bang khác nhau. Tổng số người mà chúng tôi được biết tại thời điểm này là 69 người ... 69 người ở mọi lứa tuổi, những người nầy được trao cho một món quà cuộc sống từ người con trai trẻ của chúng tôi, một thiếu niên đầy nhiệt huyết, thích vui đùa, tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang. Những lá thư, chúng tôi đã nhận được từ gia đình của những người nhận quà tặng, đã gây nhiều cảm xúc trong trái tim chúng tôi, và mang đến cho chúng tôi niềm hy vọng. Chúng tôi chia sẻ niềm hân hoan với những người nhận quà tặng, cùng với gia đình họ, khi họ trải nghiệm một cuộc sống mới, một cuộc sống có phẩm chất tốt đẹp hơn, vì họ nhận được những bộ phận cơ thể từ con tôi. Chúng tôi nguyện cầu rằng, ở một nơi nào đó, có một người nào đó, có thể nhảy múa, chơi môn thể thao lướt sóng, chơi đá banh, đọc sách, hoặc chạy nhảy, vì nhận được quà tặng của Paul, con trai tôi.

 

Gia đình chúng tôi tiếp tục thương tiếc Paul. Chúng tôi nhớ thương con tôi từng phút, từng giờ mỗi ngày. Với lòng từ bi và phước lành của Thượng Đế, cùng sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, chúng tôi đang cố gắng, tìm ra cách để gắn ráp các mảnh vụn của đời sống vào với nhau, giống như cũ.

 

Tôi yêu thích câu nói của Charles Beard, "Bầu trời cần phải đủ tối, bạn mới có thể nhìn thấy những ngôi sao." Những ngôi sao của Paul đang chiếu xuống chúng tôi: các ngôi sao của biết bao kỷ niệm, các ngôi sao yêu thương của gia đình và bạn bè, cùng với các ngôi sao của những món quà tặng của cuộc sống. Chúng tôi xin cảm ơn tất cả.

 

 

-----------------------------------

Source-Nguồn: https://www.donatelifevirginia.org/stories-of-hope/paul#more-1269

 

 

Paul’s Family - Source-Nguồn: donatelifevirginia.org

 

“Mama, watch me do a 360!” My son rushed into the ocean, waves crashing, holding his body board tightly. He paddled out, waiting and watching for the perfect wave. Suddenly, it came, the wave for which he had been waiting. He jumped on his board, riding to shore, making that perfect 360. He jumped up wearing a look of triumph on his face. His big crooked grin said it all. You would think that this was an 8 year-old trying to impress his Mama. But in fact he was 16 ... always a bit of a little boy trying to show what he could do.

 

This was my son, Paul. Paul was the third of our children, born during a November snow storm ... surely a sign that this was going to be a boy of great adventure. Paul simply loved life!

 

When Paul was little we went on our summer trip to Tennessee. We went to see an IMAX film about the African Serengeti. I remember feeling uncomfortable as we watched the wildebeests hunting for food and killing their prey. Thinking this might upset him I asked if he was alright. He looked at me with serious eyes and said, “Mama, this is life. This is what they do to survive.” So my son lived with energy, spirit, and an appreciation of life.

 

On a September night, Paul was in a tragic accident on a windy road. It was rainy and slick. No one knows exactly what happened that evening, as there were no witnesses. Somehow he slid off the road and turned over into a ditch. He was one of many people who had gone into that ditch in about 3 years. He survived somehow with only a tiny scratch on his left hand. But he was badly shaken and sustained severe head trauma. It was truly a miracle that he lived through the accident itself. Paul was in strong physical condition and expected to recover. He fought the good fight, but 7 days after the accident a CT scan showed that his brain would never heal. There was nothing more that could be done, so we decided to take him off ventilator support.

 

My husband went to the nurses to ask about organ/tissue donation. We learned that Paul was already on “the list.” He had made that decision when he received his license. We were proud.

 

This decision has proven to be the ultimate gift from Paul. His kidneys have been given to two women in their 50s, and a gentleman who was 70 received his liver. Two others received his corneas and three received his heart valves. Gifts have been given to people in 11 different states. The total number that we know of at this moment is 69 ... 69 people of all ages who have been given a gift of life from our redheaded, freckled, fun loving, energetic young son. The letters we have received from recipient families have touched our hearts and given us hope. We rejoice with the recipients and their families as they experience new life, a better quality of life because of organ/tissue donation. We pray that somewhere someone may be dancing, surfing, playing soccer, reading, or running because of Paul’s gifts.

 

Our family continues to grieve for Paul. We miss him every minute of every day. We struggle to figure out how to put the pieces of life back together. With God’s mercy and grace and the help of family and friends, we are trying.

 

I love the quote by Charles Beard, “When it is dark enough, you can see the stars.” Paul’s stars are shining down on us: stars of memories, of the love of family and friends, and stars of the gift of life. We are thankful.

 

 

-----------------------------

Đăng ký lấy RSS cho bình luận Bình luận (0 đã gửi)

tổng số: | đang hiển thị:

Gửi bình luận của bạn

  • Bold
  • Italic
  • Underline
  • Quote

Xin hãy nhập các ký tự bạn nhìn thấy ở ảnh sau:

BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)

Các bài mới :
Các bài viết khác :

Đánh giá bài viết này

0

Tags

Không có tags cho bài viết này

Đăng nhập