A Ba La
Sàn thiền
Nằm bên hiên lá
Đón gió sớm
Phơi nắng chiều
Lẳng lặng...
Ai đi qua đánh rơi lại bình lặng
Để dáng xưa mở ngõ
Cuộc đời từng có mong manh
Nhưng bởi vì nguyện ước
Bỗng trở thành bất diệt
Những chập choạng ban sơ
Lần lượt hóa thành sỏi cuội
Trải mình trên con đường hiền quanh co
Giữa lối về...
Niềm thương và lý lẽ
Hái tặng nhau những nhành hoa dại
Rồi bất chợt cười khúc khích
Thầm thì...
Gió chiều chưa về vội
Nhưng nắng đã tắt sau hè.
(nguyên sinh)
Bình luận