Cũng Lạ
Tôi hỏi người ta tự lâu rồi
Người ta im lặng, thế mà thôi
Trăm năm trong kiếp đời mộng ảo
Thật buồn cho thế sự nổi trôi!
Cái thực, người ta chẳng đoái hoài
Chỉ lo mọi thứ của ngày mai
Cá nhân chủ nghĩa đời điêu đứng
Danh lợi, người ta chẳng tàn phai.
Tôi, kẻ hàn vi suốt một đời
Đau khổ, sầu thương nói nên lời?
Người ta vui sướng trong mộng ảo,
Phủ phàng tình huynh đệ mất rồi!
Thói đời giữa cuộc bể dâu tằm
Thôi tưởng làm chi thêm rối răm
Anh đi, tôi ở mù sương khói
Chỉ nghe cuộc gọi của trăm năm.
Vạn Hạnh ngày 20/12/2019