Điếu Văn Thành Kính Tưởng Niệm Giác Linh Hòa Thượng Thích Chơn Thiện
Từ miền Nam con nghe trời đất như sụp đổ
Nguồn hung tin từ Huế đưa vào
Thật não lòng và và day dứt thầy ơi!
Sao thầy vội ra đi rời cuộc mộng
Chùa Tường Vân còn lưu hình lưu bóng
Huế vẫn mưa dầm trong rốn lũ miền Trung
Đau đáu thay như ai xé thịt
Núi Ngự, Đông Ba gia diết nỗi sầu
Cầu Tràng Tiền đêm vắng canh thâu
Nước sông Hương ngã màu thương huyết lệ
Vĩ Dạ ơi, sao thê lương đến thế!
Dóc Nam Giao cồn cào buốt giá
Nón bài thơ cũng hóa đá khóc than
ÔI, còn đâu!
Những ngày Sài Gòn mưa phùn não ruột
Thầy và con tuy người giáo sư, kẻ học tăng ngu muội
Dưới mái trường Vạn Hạnh mỗi sớm mai
Thầy ở bên mái ngói củ rêu phong
Chưa đến giờ thong dong lên lớp
Thầy liếc mắt nhìn như ánh chớp
Qua căng tin giữa hớp cà phê
Con biết, vội mang cho thầy ly cà phê đắng
Thầy mỉm cười, lên lời tằng hắng
Cứ ngơ ngơ con im lặng bước đi
Mưa vẫn bay và không nói điều gì
Con vội bước nhu mì lên lớp học
Rồi thầy cũng nhanh chân lên bục giảng
Dạy chúng con trong dáng điệu hiền từ
Ngày qua ngày bất kể nắng mưa
Tình thầy trò, con làm sao quên được!
Đôi kính cận, mắt thương nhìn trần thế
Bậc hiền nhân đang tìm kế cứu đời
Nói sao hết những lời đầy minh triết
Ôi, đau thương khôn xiết nỗi bi ai!
Giờ đây,
Sài Gòn tuôn lệ sầu vương
Huế cũng rứa trăm thương ngàn nhớ
Còn đâu, hình bóng một thuở hao gầy
Một vị thầy mang đầy tâm huyết
Giáo huấn vô bờ triết thuyết Như Lai
Than ôi, sao nghe mắt không ngừng cay giọt lệ
Ngưỡng nguyện!
Thầy về tới Lạc Bang
Cưỡi mây thượng thừa trên dài sen thơm ngát
Hướng đến bụi cát trần mờ
Hiện thân Bồ-tát cứu độ
Hạnh nguyện vô biên
Hoằng hóa quần mê
Hậu học Minh Chánh khấp thê lương
Thành kính khể thủ bái biệt
Vạn Hạnh ngày 8/10/2016