Làm dâu

Đã đọc: 788           Cỡ chữ: Decrease font Enlarge font
image

Cái ngày tôi bước vào lớp chín cũng là lúc chị về làm dâu ở nhà tôi. Cái kiếp làm dâu khổ trăm bề mà gia đình tôi ngày ấy cũng mang tiếng gia trưởng bậc nhất khu phố nên khổ ải mà chị đã chịu cứ phải tính bằng dòng sông. Tôi hằng biết gia đình mình như thế nên ít nhiều cũng dần quen, chỉ có điều khi phận dâu mới về thì những điều đó làm chị gối đầu bằng nước mắt hàng đêm. Lúc anh dẫn chị về ra mắt, mới nghe chị phận gái ở miệt vườn, cô tôi (mẹ của anh) đã có phần không ưng thuận. Anh là con trưởng của một gia đình bề thế, là cháu đích tôn của dòng họ, sau anh chỉ còn toàn con gái nên bao hi vọng dồn hết cho anh.. Cái thời ấy, gia đình cũng sắp đặt cho anh trăm mối sao cho tương xứng nhưng rồi anh gạt phắt hết, gia nhập quân đội, làm lính cống hiến cho tổ quốc, rồi anh bôn ba đủ trăm bề, thành anh lính đội trưởng người người ngưỡng vọng. Rồi anh gặp chị ở một miền quê nghèo, cảm phục người con gái chịu thương chịu khó, đem lòng yêu rồi dẫn về ra mắt.

Anh đưa chị về vào một mùa hè nắng cháy, nó như báo hiệu cho cuộc đời truân chuyên của chị vậy. Cô tôi khó, lại mang trong mình quan niệm cũ nên lúc nào cũng đặt nặng vấn đề gia trưởng với chị. Tôi khi ấy, thi thoảng thức dậy lúc buổi đêm, vẫn hay thấy chị ngồi một góc trong bóng tối, bó gối, nhìn ánh trăng đêm mà thổn thức. Thấy tôi, chị gọi lại ngồi ve vuốt đầu tôi:

-          Ba mẹ em đâu?

-          Đi gỗ chị ơi, em ít khi gặp lắm.

-          Em nhớ ba mẹ nhiều lắm phải không?

-          Vâng, em nhớ. Từ nhỏ em đã ỏ với cô rồi, có nhiều anh chị em nên em cũng vui chị ạ.- Bất giác tôi thấy

tay mình ấm nóng, tôi ngước lên:- Còn chị? Chị cũng nhớ cô chú lắm phải hông? Em thấy chị xem hình hoài.

-          Ừ, chị nhớ ba mẹ lắm, giờ này chắc còn tát nước buổi đêm cho kịp cày buổi sáng ngày.

Nói tới đó bất giác chị ôm tôi, tôi cứ vùng ra vì cảm thấy chị đang khóc để an ủi nhưng chị không buông. Thứ

duy nhất tôi biết chị đang nức nở là đôi vai run lên bần bật. Ngước nhìn trong phía bóng tối, tôi thấy anh, tay nắm chặt lại, đấm nhẹ vào tường nhìn chị đầy bất lực…

            Khi tôi dậy để đến trường, thì chị đã dậy từ canh nào. Bộ dạng lúi húi trong bếp, chị như một chiếc bóng đang trôi cố sống cho qua ngày hoàn tất công việc của mình. Tôi hãy còn nhớ tuổi thơ của tôi gắn với những buổi tạt ngang, nghe cô tôi suốt ngày to tiếng quát:” Rau này lặt mất cả cuống như thế thì còn gì mà ăn? Nhà cô nuôi heo dữ quá nên giờ cô dành phần cho heo nữa đấy à?”. Hay những khi nhẹ nhàng nhất thì cũng là những lời móc xỉa:” Gớm cái thân, cô liệu mà tắm rửa cho sạch sẽ, bác thằng Khun sắp qua đấy, đừng để nó phải hổ, cúi đầu cúi mặt”. Chị chỉ cúi đầu lầm lì hứng chịu những lỗi lầm từ số phận vốn không phải của mình. Chị sống cứ như một chiếc bóng trong chính ngôi nhà mà bấy lâu chị tin với lòng thảo của một người con dâu chị có thể thay đổi.

            Anh luôn cố gắng bảo vệ chị để chị khỏi tổn thương nhưng giữa lòng hiếu và lòng thương, nhiều lúc anh thấy mình đang đứng vật vờ giữa ngã ba vậy. Còn nhớ có bận khi tôi lăn vào vòng tay anh mà ngủ, anh vẫn còn đau đáu nhìn chị đang rửa bát đằng xa.

-          Sao anh để cô Ba mắng chị dâu quá vậy? Tội chỉ.

-          Anh cũng thương chị lắm. Nhưng cuối cùng chỉ có thể bảo vệ chị trong vài chuyện mà thôi.

-          Thấy cô sai thì anh phải nói chớ.

-          Con nít tụi bây, nhiều chuyện chẳng hiểu nổi đâu.

Mà có lẽ anh nói đúng thật, để rồi sau này khi dần lớn lên tôi hiểu được như thế nào là ranh giới mà anh không

thể vượt qua, cũng như giới hạn mà chị chịu đựng vô bờ như thế nào cũng chỉ vì sự yêu thương anh lai láng. Khi tôi vào đại học, bắt đầu chuẩn bị hành trình dong ruổi có những chuyến đi xa, lúc này anh xuất ngũ. Tiền dành dụm anh dành phần mua chị cái áo nhưng bị cô tôi cắt xé tan tành:

-          Nuôi con lớn chừng này mà chỉ biết nghĩ tới vợ… vợ…vợ. Bây giờ đội vợ lên đầu mà ngồi rồi đúng không?...Này thì áo mới này… Về này… Vợ này.

Tất cả hiện ra trước mắt tôi thể như một bức tranh, mà trong khung tranh ấy những nhân vật bước ra từ những

câu chuyện từ thời phong kiến xa xưa hiện ra mãnh liệt. Anh đứng đó bất động, thảng thốt, chị ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc, và cử động duy nhất trong tranh là hình ảnh cô tôi đang hì hục cắt xé chiếc áo không thương tình rồi thở hồng hộc. Cứ sống nghẹt thở như vậy nên khi vào đại học tôi dứt áo ra đi. Ngày tôi đi cô tôi còn chễm chệ têm miếng trầu nhắc khẽ:” Bây ráng học rồi về mở mang dòng họ. Kém thì đừng vác xác mà về.” Anh tôi đẽo cày còn chị cố xếp thật nhiều thức ăn cho tôi…

            Được mấy năm trôi qua, nghe tin chị sinh cháu, tôi về. Ngay từ lúc bước vào nhà không khí đã có phần khang khác. Nhìn đứa trẻ đương nằm nôi bỗng chốc tôi hiểu rõ sự tình: nó là con gái. Đã thế, sức khỏe chị lại yếu, sinh nở một lần, bác sĩ không cho sinh nữa. Chẳng biết vì mệt hay sao mà tôi thấy gương mặt anh chị là hạnh phúc, chỉ có đứa nhỏ là cứ khóc liên hồi, trên bàn tay bồng bế của bà nó- người đang không muốn tin vào sự thật.

            Tôi có thể đoan chắc một điều là đứa bé lớn lên sẽ không có tình thương từ bà nó. Và không khí ở trong ngôi nhà trở nên nghẹt thở đến độ kí ức của tôi về ngôi nhà đó trở thành những mảnh cắt ghép. Có bận tôi về thấy đứa nhỏ nằm nôi khóc than một khoảng trời mà bà nó đang ăn trầu bên cạnh thi thoảng nhếch mép:” Ồn quá đi mất. Mày hình như sinh ra chỉ được mỗi cái miệng.” để rồi chị, đang dở tay chỉ biết nhào vào ôm con mà vỗ về an ủi. Lần khác tôi về thì đồ đạc anh, chị bị vứt tứ tung ngoài sân, tiếng cô tôi dõng dạc:

-          Một là mày lấy con khác. Hai là ra đường. Con cháu đích tôn có phải chuyện đùa được đâu.

Thế rồi anh chị đi, tôi cũng ít khi tạt ngang qua ngôi nhà đó nữa. Rồi tôi lấy chồng, theo chồng đi xây dựng

kinh tế mới tưởng chừng bặt vô âm tín cùng anh chị ngày đó. Được bận tôi nghỉ, xin mãi mới được địa chỉ nhà chị, tôi ghé ngang. Đón tôi là một cô bé ước chừng chín mười tuổi với hai bím tóc thắt xinh xắn. Ngay sau là chị.

-          Đây là bé Típ đó hả chị? Ôi cháu tôi, xinh đáo để.

Chị vồn vã ôm lấy tôi sau chừng ấy thời gian rồi mới gặp, níu kéo tôi vào cho kì được:

-          Lâu lắm rồi mới gặp lại em đấy. Bữa nghe em lấy chồng mà anh chị ở xa quá, không về được. Cái Típ lại ốm đau miết thôi. Mỗi mình nó,lo không hết.

Hai chị em nắm chặt tay nhau mừng mừng tủi tủi. Trong tôi khi ấy hiện lên cả một khoảng trời khi tôi còn bé

mà ngày thơ tôi đã sống, và người chị không cùng ruột thịt đã an ủi tôi suốt những tháng năm dài.

-          Anh chị có một đứa đó thôi nên thương lắm.

-          Anh thương chị thật lòng mà. Ngày đó em cũng sợ khi cô cứ nhất quyết bắt anh lấy vợ khác để đẻ cháu. thế mà anh không ưng.

Chị cười cười mà nước mắt đổ rơi. Được một lát chị hối hả tay xách nách mang lục tục đi chợ, cứ giữ tôi lại ăn

bữa cơm gia đình, trên mâm còn nguyên mấy con cá kho mặn mà tôi vẫn thích khi còn nhỏ…

            Khi tôi sinh cháu thì anh chị ghé thăm. Có điều lúc này cô tôi cũng đến, trông cô giờ đã luống tuổi người yếu ớt không còn vẻ gia trưởng của người đứng đầu tộc như ngày nào. Tôi không lạ bởi dăm tháng về trước tôi có nghe tin anh chị đã chuyển về sống với cô. Chỉ trong một thời gian ngắn mà bao biến cố xảy ra đổ ập trong gia đình: Cô tôi tin người nên đầu tư tất thảy vào sinh nợ, các chị thì chia nhau tài sản cố ôm cho hết về nhà chồng. Chỉ có chị dâu tôi lúc này lại bàn với anh đón mẹ về nhà sống. Nghe đâu ban đầu cô tôi cũng uy dữ lắm, dọn về ở chung nhất quyết không nói tiếng nào, giữ lại chút sĩ diện cho mình, thế rồi sinh ốm đau. Cái Típ khi ấy còn nhỏ nhưng nhất quyết ở bên bà không chịu ngủ, cứ thao thức cả đêm thay khăn đắp nước. Còn chị lục tục cả những ngày sau đó nấu cháo chăm bà. Lúc bà ăn bát cháo mà rơi nước mắt, đó cũng là lúc mọi thứ thay đổi.

            Tôi sinh con gái, bà thoáng chút hơi ngỡ ngàng nhưng rồi nhanh chóng bế nó lên xuýt xoa:

-          Cháu bà cưng quá.

Tôi nhìn chị, nhìn anh, nhìn con bé Típ, chị chỉ mỉm cười rạng rỡ. Không hiểu sao trong lúc này, ngay giờ

phút này, tôi cảm thấy với chị như thế là đã quá đủ cho một gia đình. Chị như không còn cần điều gì hơn nữa. Và đó cũng là cái kết cho câu chuyện của chị, cái kết với chị đã là điều tuyệt hảo nhất.

Đăng ký lấy RSS cho bình luận Bình luận (0 đã gửi)

tổng số: | đang hiển thị:

Gửi bình luận của bạn

  • Bold
  • Italic
  • Underline
  • Quote

Xin hãy nhập các ký tự bạn nhìn thấy ở ảnh sau:

BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)

Các bài mới :
Các bài viết khác :

Đánh giá bài viết này

0

Tags

Đăng nhập