Tám Ngọn Gió Đời
Bị kẹt tám ngọn gió đời,
Tâm ta loạn động, chẳng hồi nào ngơi.
Được khen: vui vẻ, tươi cười.
Bị chê: sân dậy, giận người chê ta.
Đắc lợi: vui sướng quá đà.
Tổn hại: buồn bã, thật là khó nguôi.
Còn được xưng tán, ôi thôi!
Hả hê, ngây ngất, thấy đời lên hương.
Bị vu khống: thật đoạn trường,
Hậm hực, uất ức, tưởng chừng khó quên.
Tất cả mọi việc thuận duyên,
Đời sao đẹp quá : cõi tiên dương trần.
Chướng duyên đến: khổ vô ngần,
Trách trời nỡ đặt số phần trái ngang.
Khổ vui do ta hoàn toàn.
Làm sao cố giữ Tâm An: hàng đầu.
Khen: không kiêu; mất: không rầu,
Chê: không giận; được: hơi đâu vui mừng.
Bát phong muốn ló, phải dừng.
Tập tu được vậy, đáng mừng lắm thay!
Chung qui nhớ bốn điều này:
Khen, chê, được, mất: hàng ngày bỏ qua.
Vì điều xấu đến, lỗi ở ta !
Mình làm, mình chịu, kêu ca nỗi gì !
Điều tốt đến, phải nhớ ghi:
Càng (dương dương) tự đắc, Phước tổn đi càng nhiều.
Nếu tin*, cố thực tập đôi điều.
Đời ta sẽ bớt (biết) bao nhiêu giận, buồn !
*Nếu tin luật Nhân Quả