Cảnh tỉnh vô thường
Đời là bể khổ đau thương,
Hôm nay còn đó ngày sau chắc gì!?
Nhắn ai! Sanh tử vô thường,
Thiên tai dịch bệnh mạng người mong manh.
Dẫu cho thiên tử dân lành,
Cũng không thoát được vô thường nghiệp duyên.
Sanh già bệnh chết đương nhiên,
Tái sanh khác chỗ ác tâm, thiện lành.
Mắt sao thấy được lông mày,
Khó ai thấy được nhân mình đã gieo.
Mê lầm nghiệp dẫn ngộ khi,
Nương nhờ trí tuệ giác linh kia bờ.
Chuồn Chuồn
Bình luận