Phước tuệ song Tu
Trong đời sống này, chúng ta thường nghe, nói đến chữ "TU".
* * *
- Trước hết là việc,
- chúng ta cần biết,
- đạo Phật xưa nay,
- có những nghi lễ,
- hình thức cúng kiến,
- của một tôn giáo,
- dành cho đại chúng,
- đa số tín đồ,
- những người chưa thấu,
- giáo lý thâm sâu,
- của Ðức Thế Tôn.
- Chẳng hạn như là:
- cúng kiến lễ lạy,
- chuông trống khánh mõ,
- cầu an cầu siêu,
- cầu phước lộc thọ,
- cầu nguyện hòa bình,
- cầu cho chúng sanh,
- vạn dân bá tánh,
- an lạc hạnh phúc.
- Những hình thức này,
- rất là cần thiết,
- có thể giúp cho,
- những người sơ cơ,
- tin theo đạo Phật,
- bởi do ông bà,
- cha mẹ tin Phật,
- thỉnh thoảng đến chùa,
- vào các dịp lễ,
- lớn nhỏ hằng năm,
- hái lộc đầu xuân,
- dịp tết nguyên đán,
- hoặc vào các dịp,
- quan hôn tang tế,
- nhưng không hiểu gì,
- giáo lý đạo Phật.
- Hoặc gặp những lúc,
- phong ba bão tố,
- dồn dập trong đời,
- tâm thần điên đảo,
- đời sống chao động,
- con người cần có,
- cảnh chùa thanh tịnh,
- để được tĩnh tâm,
- cần có buổi lễ,
- cầu an cầu phước,
- để tạm an tâm,
- cần có những người,
- thiện hữu tri thức,
- hết lòng an ủi,
- giảng giải nghĩa lý,
- đem lại chánh kiến,
- giúp đỡ người đó,
- thoát khỏi những cảnh,
- khổ đau như vậy.
- Từ các dịp đó,
- con người đến chùa,
- sinh hoạt thường xuyên,
- và hiểu được rằng:
- bởi vì kém phước,
- thiếu phước ít phước,
- hết phước không phước,
- thường gọi "vô phước",
- cho nên cuộc đời,
- chịu nhiều thăng trầm,
- cuộc sống gặp nhiều,
- khó khăn bất trắc,
- khốn khổ đau thương,
- hoạn nạn điêu đứng,
- người thương không có,
- kẻ ghét thì đông.
- Do đó con người,
- phát tâm "tu phước",
- tạo thêm phước báu,
- để cho cuộc đời,
- vơi bớt phiền não,
- giảm thiểu khổ đau.
- Phước báu là do,
- chính chúng ta tạo,
- chứ không phải do,
- thượng đế ban cho,
- hay do cầu nguyện.
- Người nào tích phước,
- từ trước đến nay,
- không cần cầu nguyện,
- cuộc đời cũng an,
- ít gặp sóng gió,
- ít có trắc trở,
- đở bớt phiền muộn,
- tai qua nạn khỏi,
- chuyện lớn hóa nhỏ,
- chuyện nhỏ hóa không,
- chuyện khó hóa dễ.
- Trong Kinh A Hàm,
- Ðức Phật có dạy,
- thí dụ như sau:
- Nếu người phải bị,
- nuốt một nắm muối,
- thì sẽ đau khổ,
- biết là dường nào.
- Nhưng nếu đem bỏ,
- nắm muối đó vào,
- một tô nước nhỏ,
- rồi mới phải uống,
- thì sẽ dễ chịu,
- hơn một chút xíu.
- Nếu bỏ nắm muối,
- vào một lu nước,
- rồi mới phải uống,
- thì sẽ dễ chịu,
- nhiều hơn chút nữa.
- Nếu bỏ nắm muối,
- vào hồ nước lớn,
- rồi mới uống vào,
- thì chuyện sẽ không,
- thành vấn đề nữa.
- Nắm muối tượng trưng,
- cho các nghiệp nhân,
- bất thiện chẳng lành,
- con người đã tạo,
- từ trước đến nay,
- bây giờ phải lãnh,
- nghiệp quả nghiệp báo,
- nói chung đó là:
- quả báo khổ đau,
- không sao tránh khỏi.
- Chỉ có phước báo,
- ít hay là nhiều,
- tượng trưng tô nước,
- lu nước hồ nước,
- có thể giúp đỡ,
- con người vượt qua,
- khổ đau mà thôi.
- Ðó mới thực là:
- chí công vô tư.
- Mình làm mình hưởng.
- Mình làm mình chịu.
- Cầu nguyện van xin,
- dù tin hay không,
- thực sự chẳng giúp,
- chẳng ích gì đâu.
- Tại sao như vậy?
- Bởi vì thực ra,
- chính vị giáo chủ,
- giáo phẩm chức sắc,
- giáo quyền cao cấp,
- cũng phải trả nghiệp,
- đã tạo trước kia,
- nhiều đời nhiều kiếp,
- ngay trong kiếp này,
- cũng bị nguyền rủa,
- vu khống cáo gian,
- xử án khổ nạn,
- ám sát giết hại,
- một cách thê thảm,
- không chỗ chôn thây!
- Trong khi xảy ra,
- tai nạn xe hơi,
- xe lửa tàu thủy,
- hay là phi cơ,
- có người nằm mơ,
- cầu nguyện đức Mẹ,
- hằng đi cứu giúp,
- có người cầu nguyện,
- đức Quán Thế Âm,
- cứu khổ cứu nạn.
- Nếu như hai người,
- cùng thoát tai nạn,
- thực sự vị nào,
- đã cứu giúp họ?
- Còn nếu hai người,
- cùng bị thảm tử,
- thì cả hai vị,
- đều bỏ rơi họ?
- Có phải vậy chăng?
- Thực ra không phải!
- Không có vị nào,
- cứu họ giúp họ,
- theo lời cầu nguyện.
- Chỉ có phước báo,
- của chính cá nhân,
- đã cứu chính họ!
- Người có phước báo,
- nhiều hơn một chút,
- thì được thoát nạn,
- một cách an ổn.
- Người có phước báo,
- ít hơn một chút,
- thì được thoát nạn,
- một chút xây xát.
- Những người vô phước,
- không còn phước báo,
- thường gọi tới số,
- thì đã mạng vong.
- Chí công vô tư,
- là luật nhân quả.
- Trong Kinh A Hàm,
- Ðức Phật có dạy:
- "Chỉ có phước báo,
- mới có thể làm,
- giảm thiểu nghiệp báo".
- Nếu như chúng ta,
- phát tâm tu phước,
- tạo thêm phước báu,
- chúng ta thường làm,
- tất cả việc thiện,
- cứu người giúp đời,
- thường được gọi là:
- những việc "phước thiện".
- Chẳng hạn như là:
- bố thí cúng dường,
- hùn phước cất chùa,
- tạo tượng đúc chuông,
- ấn tống kinh sách,
- đi chùa lễ Phật,
- vào chùa công quả,
- tham gia hoạt động,
- từ thiện xã hội,
- cứu trợ nạn nhân,
- thiên tai bão lụt,
- giúp đỡ người nghèo,
- bần cùng khốn khổ.
- Tuy nhiên cũng có,
- những người tu phước,
- thường hay mong cầu,
- phước báu trở lại,
- với bản thân mình,
- với gia đình mình,
- qua các dạng như:
- thới hên may mắn,
- tai qua nạn khỏi,
- giàu sang hạnh phúc,
- ăn nên làm ra,
- cửa nhà êm ấm,
- con cái thành tài,
- buôn may bán đắt.
- Như vậy nghĩa là:
- mặc dù tu phước,
- người rất hiền lương,
- ăn hiền ở lành,
- việc ác không làm,
- chỉ làm việc thiện,
- nhưng mà tâm niệm,
- của người tu phước,
- chưa được quảng đại,
- còn hay vị kỷ,
- hơn là vị tha,
- chưa được thanh tịnh.
- Do đó cho nên,
- phước báu có được,
- rất là hạn chế,
- theo như tâm lượng,
- hạn hẹp của mình.
- Khi không như ý,
- những người tu phước,
- thường hay nổi giận,
- bực bội bất an,
- tâm trạng hoang mang,
- làm cho nhiều người,
- mất dần tín tâm,
- bỏ theo ngoại đạo.
* *
- Trong Kinh Kim Cang,
- Ðức Phật có dạy:
- "Nhược Bồ Tát ư pháp,
- ưng vô sở trụ
- hành ư bố thí.
- Sở vị bất trụ sắc bố thí,
- bất trụ thinh, hương, vị, xúc, pháp bố thí.
- Bồ Tát ưng như thị bố thí,
- bất trụ ư tướng.
- Nhược Bồ Tát bất trụ tướng bố thí,
- kỳ phước đức bất khả tư lượng".
- Nghĩa là:
- nếu như chúng ta,
- không chấp bốn tướng:
- ngã, nhơn, chúng sanh, thọ giả,
- và không chấp sáu trần:
- sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp,
- mà thực hành hạnh bố thí,
- thì phước đức không thể nghĩ, không thể lường được.
- Nếu người tu phước,
- làm việc phước thiện,
- mà không vụ lợi,
- không tâm phân biệt,
- kỳ thị thân sơ,
- xuất xứ sang hèn,
- nam nữ sắc tộc,
- không mong cầu lộc,
- hay được báo đáp,
- không hề trông chờ,
- đền ơn đáp nghĩa,
- không hề thấy mình,
- là người làm phước,
- không thấy người khác,
- thọ nhận ơn phước,
- nếu làm như vậy,
- tạo được phước báu,
- vô lượng vô biên,
- không thể nghĩ bàn.
- Tại sao như vậy?
- Bởi vì tâm lượng,
- của người tu phước,
- ngay lúc bấy giờ,
- trở nên quảng đại,
- vô cùng vô tận,
- cho nên phước báu,
- trở nên to lớn,
- vô lượng vô biên,
- tương ứng rõ ràng.
- Trong lúc thực hiện,
- hành động tạo phước,
- lời nói tạo phước,
- ý nghĩ tạo phước,
- không hề nghĩ rằng:
- mình đang làm phước.
- Giúp đỡ người khác,
- chỉ vì tình thương,
- từ bi bác ái,
- lòng tốt tự nhiên,
- tâm bất vụ lợi,
- vì người quên mình,
- đó chính thực là:
- hành động tạo phước,
- cao thượng hạng nhứt,
- đem lại "phước báu",
- vô lượng vô biên,
- không thể nghĩ bàn.
- Chúng ta nên biết:
- chúng ta có phước,
- nếu như chúng ta,
- đầy đủ sức khỏe,
- lục căn hoàn bị,
- tay chân lành lặn,
- đi đứng tự nhiên,
- mắt mũi tinh tường,
- trí óc minh mẫn,
- sống trong hạnh phúc,
- gia đạo bình an,
- trên thuận dưới hòa,
- thuận vợ thuận chồng,
- con cháu ngoan ngoãn,
- hiền lành dễ dạy,
- cuộc sống bình yên,
- ít gặp sóng gió,
- ít có trắc trở,
- tai qua nạn khỏi,
- mọi việc suôn sẻ,
- mọi sự hanh thông,
- gặp được thầy lành,
- gặp được bạn tốt.
- Phước báu hơn nữa,
- nếu như chúng ta,
- gặp được chánh pháp,
- ngộ được chánh đạo,
- giác ngộ giải thoát,
- không còn trầm luân,
- sanh tử luân hồi.
- Người trí thực hành,
- hạnh nguyện bố thí,
- chẳng cầu báo ân,
- chẳng cầu lợi mình,
- chẳng vì giúp đỡ,
- cho kẻ bỏn sẻn,
- chẳng vì quả báo,
- sanh cõi nhơn thiên,
- giàu sang sung sướng,
- hưởng thụ dục lạc,
- chẳng vì danh tiếng,
- đồn đãi khắp nơi,
- chẳng vì có của,
- dư dùng không xài,
- chẳng vì bắt chước,
- làm theo người khác.
- Người trí thực hành,
- hạnh nguyện bố thí,
- chỉ vì từ tâm,
- giúp người cần đến,
- khiến người an vui,
- qua cơn khốn khó,
- bớt cơn phiền não,
- khiến cho người khác,
- sanh tâm bố thí,
- nhứt tâm hồi hướng,
- công đức phước đức,
- cho khắp muôn loài,
- pháp giới chúng sanh.
- Làm được như vậy,
- trí tuệ khai mở,
- tâm niệm hòa bình,
- chúng sanh an lạc,
- mọi người hạnh phúc.
- Người thích bố thí,
- chẳng thích tu tuệ,
- sanh ra giàu có,
- nhưng tâm trí kém.
- Người thích tu tuệ,
- chẳng thích bố thí,
- sanh ra thông thái,
- nhưng nghèo xác xơ.
- Tuy nhiên rõ ràng,
- trong khi tu phước,
- nếu chúng ta làm,
- với tâm chính trực,
- bất tùy phân biệt,
- kết quả đồng thời,
- cũng có nghĩa là:
- chúng ta tu tuệ.
- Chẳng hạn như là:
- chúng ta thực hành,
- hạnh nguyện bố thí,
- với tâm đại từ,
- tâm bất vụ lợi,
- chúng ta được phước,
- đồng thời kết quả,
- tâm tham bỏn sẻn,
- dần dần giảm bớt,
- thiểu dục tri túc,
- biết đủ bớt tham,
- không còn phạm giới,
- không còn tạo nghiệp,
- tâm trí ổn định,
- dần dần thanh tịnh,
- trí tuệ phát sanh.
- Như vậy nghĩa là:
- thực tâm tu tập,
- tu phước tu tuệ,
- đồng thời kết quả.
- Nếu như chúng ta,
- tu tập tinh tấn,
- sẽ nhận thấy rằng:
- trong phước có tuệ,
- trong tuệ có phước.
- Phước báu giúp ta,
- bớt gặp chướng ngại,
- trên đường tu tập.
- Trí tuệ giúp ta,
- tu tiến nhanh thêm,
- chóng đến bến bờ,
- giác ngộ giải thoát,
- lai đáo bỉ ngạn.
- Tu tập nghĩa là:
- áp dụng giáo lý,
- ngay trong cuộc sống,
- luôn luôn nhớ nghĩ,
- sửa đổi tâm tánh,
- của chính bản thân,
- ngày một an hơn,
- ngày một vui hơn,
- cho đến một ngày,
- giác ngộ giải thoát.
- Trong Kinh Pháp Cú,
- Ðức Phật có dạy:
- "Hãy tự thắp đuốc,
- tự mình bước đi.
- Thắp sáng trí tuệ,
- ngọn đuốc chánh pháp".
- Trí tuệ bát nhã,
- giúp đỡ chúng ta,
- thoát khỏi phiền não,
- giảm thiểu khổ đau,
- không ngoài giáo pháp,
- của Ðức Thế Tôn.
- Do đó chúng ta,
- phát tâm tu tập,
- nên học giáo lý,
- mở mang trí tuệ,
- mới tỏ chánh đạo,
- mới có chánh kiến,
- mới đặng chánh tín,
- tâm được thanh tịnh,
- tránh được tà đạo,
- tránh cảnh tu mù,
- lọt hầm sụp hố,
- từ bỏ tâm ma,
- đạt được giác ngộ,
- thấu rõ chân lý,
- giải thoát khổ đau,
- sống trong cảnh giới,
- niết bàn hiện tại,
- ngay trong cuộc sống,
- hằng ngày của mình.
- Ðó mới chính là:
- tu tuệ thực sự.
- * *
- Ở trong cuộc sống,
- thế gian hằng ngày,
- có nhiều cơ hội,
- có rất nhiều cách,
- có nhiều phương pháp,
- để cho con người,
- làm phước tạo phước,
- kiếm phước tích phước.
- Dù đó là phước:
- hữu lậu vô lậu,
- đều có công năng,
- giúp cho con người,
- có được cuộc sống,
- bình yên an ổn,
- ít đau khổ hơn,
- bớt đi phiền não,
- để tiến tới chỗ,
- giải thoát khỏi vòng,
- sanh tử luân hồi.
- Phước báu hữu lậu,
- do những việc làm,
- tạo sự an vui,
- thoải mái yên bình,
- ích lợi cho người,
- gặp lúc khó khăn,
- về mặt vật chất,
- hay về tinh thần.
- Phước báu hữu lậu,
- còn có công năng,
- đem lại may mắn,
- tai qua nạn khỏi,
- chuyện lớn hóa nhỏ,
- chuyện nhỏ hóa không,
- chuyện khó hóa dễ,
- hễ chịu làm phước,
- oan trái bớt đi,
- nghiệp báo giảm thiểu.
- Người nào làm phước,
- với lòng ước mong,
- hưởng phước về sau,
- đó được gọi là:
- phước báu hữu lậu,
- vẫn còn trong vòng,
- sanh tử luân hồi.
- Phước báu vô lậu,
- do những việc làm,
- lời nói ý nghĩ,
- ích lợi cho người,
- nhưng đồng thời cũng,
- giúp chuyển hóa được,
- con người chính mình,
- thí dụ như là:
- bố thí cúng dường,
- tụng kinh niệm Phật,
- tư duy thiền quán,
- nghiên tầm kinh điển,
- tu tâm dưỡng tánh.
- Người nào làm phước,
- với bốn tâm lớn:
- từ bi hỷ xả,
- tứ vô lượng tâm,
- lòng không cầu mong,
- hưởng phước về sau,
- chỉ chuyên cố gắng,
- tu tập tinh tấn,
- tiến dần đến chỗ:
- giác ngộ giải thoát,
- là phước vô lậu,
- vượt thoát khỏi vòng,
- sanh tử luân hồi.
- Phước báu hữu lậu,
- như tiền tiết kiệm,
- có khả năng giúp,
- con người giàu sang,
- sung sướng tấm thân,
- bình yên may mắn.
- Hưởng phước báo này,
- có ngày cũng cạn,
- cũng dứt cũng hết.
- Khi đó là lúc,
- con người sẽ phải,
- đền trả nghiệp báo,
- đã tạo trước kia,
- trong lúc giàu sang,
- quyền uy thế lực,
- tạo nhiều nghiệp ác,
- quên mất việc thiện,
- tu nhơn tích đức.
- Chúng ta từng thấy,
- các vị quyền uy,
- ông vua bà chúa,
- hoàng hậu thái phi,
- hoàng tử công nương,
- tổng thống thủ tướng,
- bộ trưởng toàn quyền,
- các nhà giàu có,
- trưởng giả cao sang,
- danh vang tột đỉnh,
- thế lực quyền quí,
- lãnh tụ chính trị,
- lãnh tụ tôn giáo,
- khi hưởng hết phần,
- phước báo hữu lậu,
- họ phải chịu nhiều,
- tai nạn khổ ách,
- tán gia bại sản,
- thân bại danh liệt,
- thậm chí có thể,
- mất mạng thê thảm,
- không chỗ chôn thân,
- ở nơi hoàng cung,
- hay trên xa lộ,
- hoặc dưới biển sâu,
- hay trên núi tuyết!
- Trong Kinh A Hàm,
- Ðức Phật có dạy:
- "Con người khi nào,
- đang hưởng phước báo,
- cũng như mũi tên,
- bắn lên không trung.
- Mũi tên bay lên,
- rất nhanh rất mạnh,
- cũng như con người,
- gặp được mọi sự,
- may mắn tốt đẹp.
- Ðến khi phước hết,
- con người bắt đầu,
- đền trả nghiệp báo,
- ví cũng như là,
- mũi tên hết trớn,
- thì rơi xuống đất,
- cũng nhanh như vậy".
- Ðó chính là nghĩa:
- phước báu hữu lậu.
- Bởi vậy cho nên,
- ở trong kinh sách,
- Ðức Phật có dạy:
- chúng ta làm phước,
- đừng có mong cầu,
- hưởng phước về sau,
- mà nên phát nguyện:
- đời đời kiếp kiếp,
- đầy đủ phước duyên,
- gặp được chánh pháp,
- gặp được thầy lành,
- gặp được bạn tốt,
- giúp đỡ trợ duyên,
- tu tâm dưỡng tánh,
- cho đến cái ngày:
- giác ngộ giải thoát.
- Ðó chính là nghĩa:
- phước báu vô lậu.
- * * *
- Tóm lại nên biết,
- trong khi tu phước,
- đồng thời tu tuệ,
- mỗi ngày một tiến,
- nhứt định không lùi,
- con người cảm nhận,
- an lạc hạnh phúc,
- ở trong tầm tay,
- ngay trong hiện đời,
- đi đứng nằm ngồi,
- sinh hoạt hằng ngày,
- không tìm đâu xa,
- không đợi kiếp sau,
- vãng sanh cực lạc,
- hoặc lên thiên đàng.
- Tu tập nghĩa là:
- áp dụng giáo lý,
- vào trong cuộc sống,
- hằng ngày của mình,
- giữ thân khẩu ý,
- luôn luôn thanh tịnh.
- Ngay trong cuộc sống,
- nếu như chúng ta,
- sinh hoạt bình thường,
- đi đứng nằm ngồi,
- tất cả hành động,
- lời nói ý nghĩ,
- đều thể hiện được,
- tứ vô lượng tâm:
- từ bi hỷ xả,
- tâm không phiền não,
- an nhiên tự tại,
- an vui tu tập,
- sống trong chánh niệm:
- niệm Phật niệm Pháp,
- niệm Tăng chi tâm,
- tức là chúng ta,
- đạt được phước báu,
- trí tuệ viên mãn.
- Tu đúng như vậy,
- chúng ta đạt tới,
- niết bàn giải thoát,
- không còn trầm luân,
- sanh tử luân hồi.
- Tam bảo thường trụ,
- phước tuệ lưỡng toàn.
- Kinh sách có câu:
- "Phước Tuệ lưỡng toàn
- thì phương tác Phật".
- Nghĩa là chúng ta,
- muốn được làm Phật,
- an nhiên tự tại,
- thì phải tu phước,
- tu tuệ song song,
- đều đặn như nhau.
- Ví như con chim,
- phải đủ hai cánh,
- mới có thể bay.
- Chư Phật là bậc
- "Phước trí nhị nghiêm",
- phước báu trí tuệ,
- thảy đều trang nghiêm,
- chính nghĩa như vậy.
- Chư Tăng thường được,
- mọi người xưng tán,
- là bậc "TÔN TÚC",
- nghĩa là các ngài,
- là bậc tu hành,
- đáng tôn đáng kính,
- bởi vì đầy đủ:
- phước báu trí tuệ,
- Phước tuệ song tu.
Các bài mới :
- Âm Đức Và Dương Đức Tâm Lương Đào Mạnh Xuân
- Tạo Phước bằng tấm lòng (phần 2) Tâm Lương Đào Mạnh Xuân
- Bố thí , cúng dường với tâm kiêu mạn, hoặc cưỡng tâm bố thí là 'thuốc độc', là tà hạnh, tâm từ bi lụi tàn Tien Ngoc Dung Dang
- Hãy Chia Sẻ Phước Lành Qua Sự Hiến Tặng Biên Soạn: Paul Carus - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
- Vì sao người xưa dạy rằng phúc là không được hưởng hết? Mai Trà
Các bài viết khác :
- Đi chùa đúng chánh pháp Cư sĩ Chính Trực
- Lòng Thành Bố Thí Thoát Khoải Tai Ác Quang Sơn
- Hai sự cúng dường tối thượng Thích Trí Lộc
Đánh giá bài viết này
Cùng tác giả
Được quan tâm nhất

![]() |
Hai sự cúng dường tối thượng 07/10/2009 21:55:00 |
![]() |
Lòng Thành Bố Thí Thoát Khoải Tai Ác 07/10/2009 22:06:00 |
Phước tuệ song Tu 07/10/2009 23:12:00 |
Đi chùa đúng chánh pháp 07/10/2009 23:10:00 |

Gửi bình luận của bạn
BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)