Ý nghĩa danh hiệu Đức Dược Sư và 12 nguyện
– Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. 
– Nam mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật. 
Dược là thuốc, Sư là thầy. Phật tên Dược Sư Lưu Ly Quang Vương. Kinh tên Dược Sư Bổn Nguyện Công Đức. Dươc Sư là ông thầy thuốc. Lưu Ly là một thứ ngọc trong suốt từ trong ra ngoài. Thiền tông có khẩu hiệu   “đập vỡ thùng sơn”. Thùng sơn ví thân ngũ ấm của chúng ta. Trong đen xì   ngã chấp, ngoài đặc xịt pháp chấp. Có phá vỡ thùng sơn thì việc làm của   người tu hành mới xong. Bát Nhã Tâm Kinh dạy : “Chiếu kiến năm uẩn đều   không, độ thoát hết thảy khổ ách”. Tướng mạo tối đặc như thùng sơn đen   là do 2 căn bệnh chính : kiến hoặc và tư hoặc. Kiến hoặc là thấy lầm,  tư  hoặc là nghĩ lầm. 
Dùng danh hiệu Dược Sư Lưu Ly Quang Vương   Phật để trong uống ngoài xoa. Trong uống là mỗi mống niệm vọng tưởng  (tư  hoặc) liền biết. Biết vọng thì vọng tan. Mỗi khi tham sân si hiện  hành  liền biết gốc do kiến hoặc. Cần thanh tịnh sáu căn. Đề khởi hai  chữ Dược  Sư là tự nhắc bổn phận thiết yếu, từng niệm từng niệm giác  sát, thanh  lọc nơi tâm. Thế là trong uống. Còn ngoài xoa là tin chắc có  nguyện lực  của Phật hộ niệm. Phật không ở đâu xa. Phật thường trụ ngay  tại đương  niệm. Chúng ta chỉ vì phan duyên, thọ kích thích, tưởng biến  hóa, sắc  làm mù, năm ấm che lấp khiến tựa hồ như xa cách Phật. 
Tổ  dạy :  “Tâm bình thường là đạo”. Tâm bình thường là Lưu Ly, trong không  bị tư  hoặc làm mê, không bệnh ngã chấp. Ngoài không bị kiến hoặc đánh  lừa,  giải thoát pháp chấp. 
Quang nghĩa là sáng  suốt. Sáng đây không phải là ánh sáng mặt trời mặt trăng.  Ánh sáng trí  tuệ thuộc tinh thần không có hình tướng. Trong khi niệm,  nghe âm thanh  rõ ràng không mờ, từng tiếng minh bạch là tánh giác sáng  tỏ. Nếu nghe  không rõ, thì hoặc bị hôn trầm, hoặc đã vướng vào một trần  cảnh nào  khác. Tánh nghe chính là tánh giác ở khắp pháp giới. Nghe rõ  tiếng niệm  tức là ngay lúc ấy, ta đã trở về tánh thể. Tánh này đồng với  chư Phật  và dĩ nhiên đồng với đức Dược Sư Lưu Ly Quang. Niệm danh hiệu  ngài để  tự nhắc tâm mình, tâm Phật vẫn thường trụ ở khắp mười phương  không rời  nhau. 
Kinh Lăng Nghiêm dạy : “Mười phương Như lai  thương nhớ  chúng sanh như mẹ nhớ con. Nếu con trốn chạy thì mẹ dẫu nhớ  có làm gì  được. Nếu con nhớ mẹ như mẹ nhớ con, mẹ con đời đời chẳng rời  xa nhau.  Nếu tâm chúng sanh nhớ Phật niệm Phật, đời này đời sau quyết  định thấy  Phật”. 
Không nói trong suốt như pha lê mà nói trong  suốt như  lưu ly, vì ngọc lưu ly màu xanh lơ (xanh da trời). Ngửa lên bầu  hư  không, ta thấy một màu xanh nhè nhẹ. Tìm thể chất thì chỉ có hư  không  nên đức Phật dùng màu này tượng trưng những gì huyễn vọng, không  thật  có. Năm ấm, ngã chấp, pháp chấp, kiến hoặc, tư hoặc v.v…, bao nhiêu   bệnh hoạn nặng nề của thế gian, dưới con mắt Phật, chỉ là những hoa đốm   ở hư không. Cứ chữa khỏi bệnh lóa ở mắt thì hoa đốm sẽ không còn. Cứ   tỉnh ra, đừng ngủ mơ nữa thì những giấc mộng cọp vồ, nhà cháy đâu còn.   Mặt trời trí tuệ của tất cả chúng sanh bản lai vẫn thường sáng. Chỉ vì   chuyên sống với tâm phan duyên, quên tánh bản giác mà hóa thành thùng   sơn năm uẩn. Nay vâng theo giáo pháp Dược Sư, chuyên trì danh hiệu Phật,   sẽ thoát vô minh sanh tử, trở về bổn tâm viên quang. 
Dược Sư  là  công dụng. Lưu Ly là thể tịnh. Quang là tánh giác. Chữ Vương là   hình-dung-từ để hiển công dụng thù thắng, thể thanh tịnh, tánh quang   minh, mỗi mỗi tuyệt vời. 
 
Bao nhiêu nguyện đã phát ra từ lúc tu nhân làm Bồ-tát, ngày nay thành Phật tức là đã viên mãn. Đức Phật Dược Sư Lưu Ly Quang đã nguyện những gì ? 
1/.   Nguyện chứng Pháp-thân thường trụ ở khắp mười phương. Nhưng không phải   chỉ chứng lý suông mà kiêm sự việc thiết thực, ta và người đều đủ ba   mươi hai đại nhân tướng. 
2/. Nói về quang minh. Quang minh không   phải chỉ giác ngộ mà có. Cần nhiều kiếp công hạnh mới thành tựu. Kinh   Bảo Tích nói : “Đức Thích Ca có một quang minh tên là Vân Tịnh Chiếu.   Đây do nhiều kiếp tích tập thiện căn, xót thương những người bệnh khổ,   cấp thí thuốc men, mong cho lành mạnh”. 
3/. Đầy đủ trí tuệ phương tiện, cung ứng tất cả chỗ cần dùng cho khắp hữu tình. 
4/. Dẫn tà đạo về chánh pháp, đưa nhị thừa lên Vô-thượng Bồ-đề. 
5/. Ai chưa có giới phẩm giúp vào giới phẩm. Ai lỡ phạm giới khiến trở về tịnh giới, chẳng đọa đường ác. 
6/. Cứu giúp các tật nguyền. 
7/. Chữa khỏi các bệnh hoạn. 
8/. Chuyển những tinh thần nhi nữ mềm yếu trở thành dũng mãnh trượng phu, tiến tới quả vị đại hùng lực. 
9/. Giúp các hữu tình thoát chài lưới ma, ngoại đạo ràng buộc, rừng rậm ác kiến. 
10/.   + 11/. + 12/. Cứu vớt tai nạn ngục tù đói rét. Nhất là những nỗi khổ   bức bách khiến tạo nghiệp ác, chiêu vời quả báo triền miên nhiều kiếp. 
Ngoài   ra còn nguyện chuyển những tâm tham sẻn thành quảng đại từ bi. Đầu mắt   chân tay còn bố thí huống chi các tài vật khác. Con đường giải thoát  đòi  hỏi giới hạnh trang nghiêm, chánh kiến, đa văn. Một chút kiêu mạn  liền  thành bạn của ma, khen mình chê người, phỉ báng chánh pháp, làm  cho vô  lượng hữu tình cùng theo xuống hố hiểm sâu. Những bệnh ghen ghét  ngang  ngược, hiềm thù lấn hiếp, bao nhiêu thống khổ sanh già bệnh  chết, đức  Phật đều nguyện dùng thần lực khiến giải thoát nhân quả ác  thú, dần dần  dắt dẫn tới Vô-thượng Bồ-đề. 
Chúng ta tụng kinh,  hàng ngày huân  tập tư tưởng quảng đại từ bi, ước mong thể nhập vào biển  đại nguyện của  đức Dược Sư. Tập sống như ngài, mỗi niệm mỗi niệm mong  đem hạnh phúc an  vui cho quanh mình, chẳng còn có sợ những khổ ác thú.  Nguyện từ nay gánh  vác hết thảy hữu tình, làm việc nghĩa lợi nhiêu ích  an vui. 
Bốn  mươi tám nguyện của Phật A Di Đà tiếp dẫn chúng ta  về thánh cảnh. Mười  hai nguyện của đức Dược Sư cúi xuống vớt chúng ta  ra khỏi vực thẳm ác  thú, bảo vệ chánh kiến và đưa chúng ta vào thắng  pháp. 
A Di Đà  Tàu dịch là Vô Lượng Thọ, Vô Lượng Quang, Vô Biên  Công Đức. Nói một cách  khác A Di Đà là chân tâm bản tánh của tất cả  thánh phàm, là quả đức cầu  về của tất cả Phật tử. Dược Sư là giới, Lưu  Ly là định, Quang Vương là  tuệ, ba nhân tu thiết yếu hiện tại của tất  cả các pháp môn. 
Thờ  Phật Dược Sư phải 49 ngọn đèn. Hai vị  Bồ-tát hầu cận tên là Nhật Quang  Biến Chiếu và Nguyệt Quang Biến Chiếu.  Bởi vì khoen đầu của mười hai  nhân duyên sanh tử là vô minh nên thuốc  chữa không thể rời trí tuệ. 
Dược  Sư Bổn Nguyện Công Đức Kinh  gồm có bảy bộ. Ngài Huyền Trang cầu pháp ở  Ấn Độ đã thỉnh và dịch trọn  vẹn tất cả sang tiếng Hán. Nguyên vì đức Bổn  Sư Thích Ca Mâu Ni Phật  thương xót chúng sanh ác trược, chịu nhiều quả  báo đau khổ nên nói cho  biết về phương Đông có bảy vị Dược Sư Phật. Mỗi  vị đều có nguyện riêng.  Tổng ý là chữa phiền não chướng, nghiệp chướng,  báo chướng, khiến  chúng sanh được an thân vui khỏe vĩnh viễn. 
Chúng  ta đã biết  mỗi vị Bồ-tát khi thành Phật đều có một thế giới để giáo hóa  tất cả  những kẻ có duyên. Thế giới duy tâm cảm quả. Báo thân Phật do  “Trí”  hiện hành. 
 
 – Vận Ý Thông Chứng nghĩa là khởi tâm cầu chứng ngộ. Đây là tâm địa tối thắng không gì hơn nên thế giới tên Tối Thắng. 
 
 – Quán Âm Tự Tại là tánh nghe không bị âm thanh chi phối chuyển động. Đây là tánh Phật,   của báu vô giá, mỗi chúng ta đều có nhưng rất ít người biết đến. Vì vậy   thế giới tên là Diệu Bảo. 
 
 – Tâm địa vô ưu không lo lắng, hẳn bình an khang cát nên Phật tên là Tối Thắng Cát Tường. 
 
 – Tịnh trụ là ở chỗ an tĩnh, dễ bề phát triển trí tuệ, nên Phật hiệu là Quảng Đạt Trí Biện. 
 
 – Pháp Hỷ tâm vui thích Phật pháp, cảm quả báo thành Phật hiệu là Pháp Hải Du Hý Như Lai (vui chơi trong biển pháp). 
 
 – Hạnh viên mãn nên Phật hiệu là Kim Sắc Thành Tựu, thân vàng đủ ba mươi hai tướng đại trượng phu. 
 
 Chúng ta lễ bái bảy danh hiệu, chớ quên con đường Dược Sư, tự chữa bệnh   cho mình, chữa bệnh cho chúng sanh, trước hết phải phát tâm Bồđề cầu   chứng ngộ. Sau tìm nhân tu cho liễu nghĩa. Như người làm ruộng phải lo   chọn hạt giống. Người lập chí giác tỉnh phải y cứ Phật tánh mà tu. Trợ   duyên phát sanh trí tuệ là an tĩnh và Phật pháp. Đủ nhân đủ duyên quyết   định viên mãn Bồđề. 
 
 – Thật ra Phật và Bồ-tát nào không chữa   bệnh, không phải là thầy thuốc. Phật và Bồ-tát nào không tiếp dẫn chúng   sanh về cảnh an vui. Mà sao đạo Phật lại đặc biệt hướng về phương Đông   cầu an, hướng về phương Tây cầu siêu. Trong khi kinh dạy chân tâm bản   lai thường trụ bất động ở khắp mười phương, không hề riêng cuộc ? 
 
 – Thưa :   Cầu an hướng về phương Đông vì mặt trời mọc nêu biểu sinh hoạt. Cầu   siêu hướng về phương Tây vì mặt trời lặn nêu biểu tịch diệt. Trên sự   thật thì quả đất xoay tròn đâu có Đông Tây. Mặt trời đứng trụ đâu có mọc   lặn. Nhưng rõ ràng trong đời sống hiện tại của chúng ta vẫn có Đông  Tây  trong không gian, vẫn có mặt trời lặn rồi mọc để thành có hôm qua,  hôm  nay và ngày mai. Thời gian hư vọng nhưng vọng kiến của con người  không  thể thiếu cái lịch để cùng nhau thỏa thuận nào ngày, nào tháng,  nào năm…  
Vì khế cơ nên đức Phật tùy theo cuộc đời sanh tử, xếp  đặt giáo  pháp có Đông có Tây, để chúng sanh động loạn có phương hướng  quay về, an  định tinh thần, dần dần giải thoát. Nhưng vẫn khế lý, mắt  Phật thấy  trong không gian vô tận có vô biên thế giới khổ vui đẹp xấu  khác nhau.  Đúng như sự thật Phật đã thấy, tương đối với trái đất của  chúng ta,  phương Đông có cõi Tịnh Lưu Ly, phương Tây có cõi Cực Lạc.  Chúng ta học  Phật nên nhận định cẩn thận cả hai pháp giới Sự và Lý. 
Chớ để nghi ngờ trong tâm, ngõ hầu mạnh mẽ thẳng tới vô ngại giải thoát. 
Tuy   Dược Sư Bản Nguyện có bảy bộ nhưng lưu hành tới Việt Nam chỉ có một bộ   của đức Lưu Ly Quang vì Việt Nam đặc biệt sùng bái tông Tịnh-độ. Pháp   môn trì danh rất được thịnh hành. Dược Sư Bản Nguyện Kinh có đoạn :  “Nếu  ai chịu giữ tám phần trai giới, ít nhất ba tháng, được nghe danh  hiệu  Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, thời khi lâm chung sẽ có tám vị  đại  Bồ-tát chỉ đường về thế giới An Lạc trong đám hoa báu nhiều màu sắc   đẹp”. Khắp cuốn Bổn Nguyện này nhiệt liệt khuyên trì danh hiệu Phật.  Vì  thế cuốn Dược Sư Bổn Nguyện Công Đức Kinh được coi là một pháp môn  của  tông Tịnh-độ, trì danh cầu sanh Tây phương An Lạc thế giới. 
Pháp   môn Dược Sư cũng như tất cả các pháp môn khác đều có hai phần : Hiển   giáo và Mật giáo. Hiển giáo giảng dạy rõ ràng đường lối tu hành. Người   tu học biết rồi, tự lực tự đi. Còn Mật giáo, người tu chỉ đem lòng tin   trì tụng thần chú. Trong kinh Pháp Hoa, phẩm Thí Dụ, ông trưởng giả đặt   sẵn ở cửa sổ chiếc ghế, đứa con nào khỏe chân tự nhảy ra mà thoát nạn.   Còn Mật giáo ví như vạt áo, ông trưởng giả che đầu các con, đưa ra khỏi   nhà lửa, không bị nóng bức, không mất công nhiều, toàn nhờ sức cha các   con thoát nạn. 
Nay lại thêm một ví dụ : Ông kỹ sư tự chế tạo  ra  đèn điện, tha hồ sử dụng ánh sáng. Ông lại chế ra nút bấm, khiến  người  khác không cần vất vả học hành, chỉ việc bấm nút liền có đèn  sáng, thọ  dụng tha hồ như ông không khác. Cũng thế, đức Phật nói thần  chú. Chúng  ta trì chú cũng đi đến kết quả như Phật không khác. Nhưng  cần để ý : bấm  nút mà đèn cháy được là nhờ bóng đèn, dây và sức điện  đều đúng pháp.  Trì chú thần lực cũng vậy, ba nghiệp phải đúng pháp mới  linh nghiệm. 
Khi  trì chú tưởng vòng tròn tâm nguyệt từ chữ  Tông   màu trắng phóng ra hào  quang sáng lớn, khắp chiếu chúng hữu  tình. Ánh sáng tới thân sáu đạo  chúng sanh thì giới ba la mật của chư  Phật liền viên mãn. Trong một thời  này làm chân Phật tử. 
Nam mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật.
 Sư Bà Hải Triều Âm
Chùa Dược Sư – Lâm Đồng