Gia Đình
Ba khắc khổ với những cuốc xe đêm
Tôi vẫn tự trách mình chẳng thể nào ngăn ba mình vất vả
Hai bàn tay trắng chẳng có gì
Ba nuôi tôi bằng tình thương của đất trời này đọng lại
Chẳng thiếu một thứ gì
Mẹ oằn mình vì bán buôn ngoài chợ
Xã hội thu nhỏ đầy toan tính giữa những con người
Trước mặt kèo nài, sau lưng ganh tị
Mẹ thương tôi bằng nụ cười che giấu những đau đớn trong tim
Em vẫn ngày đêm kể cho tôi những thứ nó nhận được đầy yêu thương
Tôi không biết những đòn roi nó hóa thân thành phép màu mới lạ
Chuyện cổ tích nó vẽ ra vào những lúc nghỉ ngơi nhàn hạ
Và kể tôi nghe những thứ ngược với cuộc sống mình
Tôi vẫn chỉ là một khách văn chương
Mỗi ngày sống trong mộng mơ gia đình tôi vẽ ra đầy ảo mộng
Nuôi dưỡng giấc mơ mình
Bằng vất vả của những người xung quanh
Như kẻ chẳng biết gì