Người Thầy đầu tiên

Nhờ Thầy, tôi được trở lại là mình thật sự, một người bình thường (mà không bất thường, cũng chẳng khác thường hay phi thường). Tôi sung sướng được làm một-người-bình-thường như bao người khác.
Thầy không phải là người thầy giáo đầu tiên trong cuộc đời đi học của tôi, dạy tôi biết chữ hay làm toán, nhưng lại là người Thầy đầu tiên chỉ cho tôi thấy ra ‘ Tôi là ai’, và cũng là người cho tôi biết ‘Tôi chẳng là ai cả’. Người đã giúp tôi trực nhận ra con người tôi từ bao thủa, để tôi biết yêu thương mọi người và cuộc sống này nhiều hơn.
Nhờ Thầy, tôi được trở lại là mình thật sự, một người bình thường (mà không bất thường, cũng chẳng khác thường hay phi thường). Tôi sung sướng được làm một-người-bình-thường như bao người khác.
Tôi cảm thấy yên bình khi mỗi sớm mai thức dậy, vươn vai mĩm cười. Nhìn những cọng tóc mai đang dần bạc mà tôi cảm thấy bình thản chẳng hề sợ hải tuổi già như trước đây, hay phải suy tư cho công việc trong ngày. Mọi việc với tôi bình an như vẫn vậy. Thầy đã dạy cho tôi thấy ra sự vô thường của cuộc sống.
Thầy đưa tôi về lại tuổi thơ của một cô bé. Cô bé ấy vẫn sống trong tôi, thơ ngây trong sáng, thanh khiết chân thành. Trở lại để mà thấy ra tôi hình như chẳng thay đổi gì sau bao năm tháng. Thầy đánh thức sự trong sáng trong tôi để tôi thấy mình thật là môt con ngườ ‘trong lành’, một phần của cuộc sống tốt đẹp.
Cũng lại là Thầy người đã chỉ ra cho tôi thấy cả một bao ‘kiến thức’ nặng nề mà tôi đa mang, cái kho tàng sách vở mà đã từ lâu tôi cứ cố gắng thu lượm, thực ra đã làm đầy thêm gánh nặng cho mình. Chính Thầy đã làm tan biến những kiêu ngạo của ‘hiểu biết’ chữ nghĩa, của sự vay mượn, của sự tham đắm và si mê ‘tri thức của tôi.
Những gì mà tôi nghĩ là ‘của tôi’ ấy, đã dược Thầy chỉ ra ‘chẳng có cái gì là của tôi cả. Bản ngã trong tôi bị loại bỏ không thương tiếc. Tôi như rơi xuống vực sâu, để rồi được nâng lên lại mặt đất bình an.
Thầy là người đưa tôi ra khỏi bến bờ mê đắm Thiền định. Vì cũng đã bao lâu nay tôi tìm đến Thiền như vừa là phương tiện, vừa là cứu cánh, ‘quên ‘ đi cuộc sống thật. Bám víu cái ‘ảo’ để mà tự lừa phỉnh mình đã ‘tới’ đã ‘đạt’ một điều gì đó hoang tưởng. Thầy đánh tan việc chấp vào ngồi thiền cồ điển. Qua Thầy, có gì không phải là Thiền cơ chứ; trong đi, đứng, nằm, ngồi, trong mọi công việc hằng ngày của tôi?
Cũng lại là Thầy đã đánh tan suy nghĩ cũ kỹ chật ních những cảm tính của tôi. Thầy không ăn chay, nên khiến cho người đang ăn chay trường như tôi hụt hẵng vì sự bám víu lâu nay vào vào sự chay tịnh hình tướng, đã bị làm cho ra ‘thật tướng’; để mà biết chay mặn chẳng còn quan trọng với cái tâm trong sáng không phân biệt.
Thầy cho tôi thấy ra ’núi lại là núi, sông lại là sông’, để cho tôi thấy cuộc sống vốn ‘như nó là’ không thêm không bớt. Một cuộc sống Bình Thường. Từ Bình Thường ấy tôi phải viết hoa một cách trân trọng. Bình thường , bình an, và bình lặng.
Tôi chẳng thể nói gì hơn về Thầy, người Thầy đầu tiên đã cho tôi trở lại với thực tại, đầy ắp những yêu thương. Người Thầy đầu tiên của tôi ấy, rất giản dị, chính là Thầy.
Nguồn: Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo Số 125
- Phật Tri Kiến Chuồn Chuồn
- Ấn tượng khoảnh khắc Tuệ Sỹ
- Ôn về nhà con. Thích Pháp Bảo
- Thông bạch Ngày tiếp nối 2012 HT. Thích Nhất Hạnh
- Bơi thuyền trên sông Thích Nữ Tịnh Quang
- Từ Công Phụng - Tình ca của con tim và nước mắt Thích Thiện Hữu
- Mười ba năm gặp lại cô Quảng Hoa
- Đời lữ khách của một kiếp người mộng ảo Nhuận Triều Minh
- Đêm ngày biển động Minh Chánh
- "Lắng nghe tiếng nước chảy" Thái Kim Lan - Tưởng niệm Cố Hoà Thượng Thích Thiện Châu
- Cha Mẹ - Cửa Ngõ Huyết Thống và Tâm Linh TK Thích Chỉnh Tuệ
- Mùa thu Hà Nội Diệu Hòa
- Tượng Phật đến từ phương trời xa Julia O’Malley
- Tôn giáo mới qua chuyến đi “chùa” Minh Thạnh
- Hoa Sen Giữa Chợ (Nhật Ký Hành Hương 5) Trần Kiêm Đoàn
Đánh giá bài viết này
Cùng tác giả
Được quan tâm nhất


Gửi bình luận của bạn
BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)