Thơ Mặc Giang Quyển 7 (từ bài 601 đến 700)
01. Nụ cười cho nhau 601
02. Tặng một cành hoa 602
03. Thanh âm ẩn hiện bóng hình 603
04. Gõ cửa vô thinh 604
05. Quy ẩn thế thôi ! 605
06. Điếu văn TT Chơn Kiến 606
07. Gõ cửa giọt không 608
08. Thương về Miền Trung 609
09. Cảm niệm HT Mãn Giác 610
10. Xin tiễn Thầy đi 612
11. Hình bóng Thầy 613
12. Nhớ ơn Thầy 614
13. Hình bóng Mẹ Hiền 615
14. Hình bóng Cha Già 616
15. Một người đi 617
16. Hạnh nguyện người tu 618
17. Nhớ nghĩa ân Sư 619
18. Đời tôi là Tăng Sĩ 620
19. Đời tôi là Ni Cô 621
20. Cung tiễn HT Đổng Chơn 622
21. Cảm niệm Ni trưởng Như Trí 624
22. Ngắm nhìn vạn hữu 626
23. Bờ cây khép lá 627
24. Chiếc lá thương thương 628
25. Kính ngưỡng HT Trí Quang 629 (bài này không có để ở đây, nằm bên Publisher) chưa dùng
26. Ngưỡng vọng HT Huyền Quang 631 (bài này không có để ở đây, nằm bên Publisher) chưa dùng
27. Thương về Miền Nam 634
28. Thương tiễn Cô Ba 635
29. Một nhà Việt Nam 637
30. Thương lấy quê mình 638
31. Ánh đạo nhiệm mầu 639
32. Đóa hoa vô thường 640
33. An Giang quê tôi 641
34. Bà Rịa – Vũng Tàu quê tôi 642
35. Bạc Liêu quê tôi 643
36. Bắc Giang quê tôi 644
37. Bắc Kạn quê tôi 645
38. Bắc Ninh quê tôi 646
39. Bình Dương quê tôi 647
40. Bình Định quê tôi 648
41. Bình Phước quê tôi 649
42. Bình Thuận quê tôi 650
43. Bến Tre quê tôi 651
44. Cà Mau quê tôi 652
45. Cao Bằng quê tôi 653
46. Cần Thơ quê tôi 654
47. Đà Nẵng quê tôi 655
48. Đắk Lắk (Đắc Lắc) quê tôi 656
49. Đồng Nai quê tôi 657
50. Đồng Tháp quê tôi 658
51. Gia Lai quê tôi 659
52. Hà Giang quê tôi 660
53. Hà Nam quê tôi 661
54. Hà Nội - Thủ đô 662
55. Hà Tây quê tôi 663
56. Hà Tĩnh quê tôi 664
57. Hải Dương quê tôi 665
58. Hải Phòng quê tôi 666
59. Hòa Bình quê tôi 667
60. Hưng Yên quê tôi 668
61. Khánh Hòa quê tôi 669
62. Kiên Giang quê tôi 670
63. Kon Tum quê tôi 671
64. Đà Lạt - Lâm Đồng quê tôi 672
65. Lai Châu quê tôi 673
66. Lạng Sơn quê tôi 674
67. Lào Cai quê tôi 675
68. Long An quê tôi 676
69. Nam Định quê tôi 677
70. Nghệ An quê tôi 678
71. Ninh Bình quê tôi 679
72. Ninh Thuận quê tôi 680
73. Phú Thọ quê tôi 681
74. Phú Yên quê tôi 682
75. Quảng Bình quê tôi 683
76. Quảng Nam quê tôi 684
77. Quảng Ngãi quê tôi 685
78. Quảng Ninh quê tôi 686
79. Quảng Trị quê tôi 687
80. Sài Gòn, thành phố mến yêu 688
81. Nhớ Sài Gòn 689
82. Sơn La quê tôi 690
83. Sóc Trăng quê tôi 691
84. Tây Ninh quê tôi 692
85. Thái Bình quê tôi 693
86. Thái Nguyên quê tôi 694
87. Thanh Hóa quê tôi 695
88. Thừa Thiên - Huế quê tôi 696
89. Tiền Giang quê tôi 697
90. Trà Vinh quê tôi 698
91. Tuyên Quang quê tôi 699
92. Vĩnh Long quê tôi 700
93. Vĩnh Phúc quê tôi 700’
94. Yên Bái quê tôi 700’’
------------------------------
Nụ cười cho nhau
Tháng 9-2006
Tôi bước đi từng bước phiêu du
Vén chân mây rẽ lối mịt mù
Nghe phong trần xác xơ gió núi
Cuối chân trời mở cửa thiên thu
Tôi bước đi từng bước lang thang
Nhặt hoang mơ đem rải lên ngàn
Nghe rong rêu cựa mình ngơ ngác
Khói tro tàn vờn vợn lan man
Tôi bước đi nhạc trổi du dương
Hát vi vu trên mọi nẻo đường
Xóa tan đi điêu tàn thương tích
Người với người nói tiếng tình thương
Tôi bước đi lướt sóng trùng khơi
Sóng đẩy xô bèo bọt rã rời
Kiếp phù sinh biển trần than thở
Người thương người cho bớt lệ rơi
Nhân thế khổ đau nhiều
Đừng xéo dày chi nữa
Hãy bắt nhịp cầu kiều
Trao thân thiện tin yêu
Nhân thế cần tình người
Đừng hơn thua tranh chấp
Hãy cho nhau nụ cười
Và những đóa hoa tươi.
Tặng một cành hoa
Tháng 9-2006
Nắng lên cho ấm cuộc đời
Buồn đau thả nhẹ buông lơi
Gió reo lung linh khe lá
Ca vang tiếng hát thành lời
Trao nhau thân thiện nụ cười
Truyền đi lan tỏa nơi nơi
Không đâu sầu bi ai oán
Tin yêu chan chứa tình người
Sống sao cho đẹp tâm hồn
Đồng vàng thơm lúa trổ bông
Khổ người khổ mình chi thế
Có nghe giá buốt mùa đông
Cùng nhau cất bước lên đường
Cho nhau cuộc sống thanh lương
Khơi động tình thương mở cửa
Mở lòng từ ái thơm hương
Đan tay tặng một cành hoa
Thiên thư kết ngọc xây tòa
Phương đài ngàn sao lấp lánh
Khắp cùng hoàn vũ hoan ca.
Thanh âm ẩn hiện bóng hình
* Tháng 6 - 06 * MG
Nụ Mai chúm chím nhoẻn lời
Xuân sang sẵn Hậu ở đời nào phai
Hương Mai thơm ngát phương đài
Dấu tình lương Hậu hoa cài mến trâm
Nét Mai nhất điểm hồng tâm
Thiên kim vạn Hậu trăng ngàn dặm soi
Vóc Mai óng ánh lưng đồi
Lung linh phúc Hậu sông ngòi biển đông
Nắng Mai phớt nhẹ non bồng
Vút cao đỉnh Hậu chuông đồng ngân xa
Gió Mai nhè nhẹ thoáng qua
Hình vương ảnh Hậu khép hoa mỉm cười
Một Mai nhân Hậu ai người
Chín còn khó sánh, vẹn mười dễ sao
Một mai, Mai Hậu, thanh tao
Một mai, Mai Hậu, trúc đào trổ bông.
Gõ cửa vô thinh !
Tháng 9-2006
Phù sinh cát bụi mây hồng
Rong rêu đem vẽ tang bồng mà chi
Đan tâm trang trải tư nghì
Đan tay vá đắp có chi cũng đành
Kìa xem dấu ngọc tinh anh
Đem hong mây trắng trời xanh chơi cùng
Cong tròn ngửa úp nắp vung
Mở ra chấn động điệp trùng hư vô
Kình ngư bó chặt ao hồ
Lòng tong phe phảy bốn bề biển khơi
Cho hay con tạo lạ đời
Bày trò đày ải con người nhân gian
Lửa nung cho biết đá vàng
Trần ai cho biết tóc tang bụi hồng
Biển sâu sao cạn tấm lòng
Núi cao sao chắn mênh mang tâm hồn
Vút nhìn quá mấy càn khôn
Muôn ngàn tinh tú chờn vờn phía sau
Vút nhìn quá mấy tinh cầu
Thiên la vạn tượng gối đầu giọt sương
Sá chi một chút đoạn trường
Biển dâu sóng vỗ tang thương gập ghình
Ơ hờ gõ cửa vô thinh
Nhìn cho thẩm thấu, giật mình, ố ô !!!
Quy ẩn, thế thôi !
Viết để thương một vị Thầy, mỗi lần gặp nhau thường nói
“mình có bạn rồi” dù chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Khi Thầy và tôi cách biệt,
thỉnh thoảng còn gọi điện thoại thăm nhau.
Hôm nay Thầy đã đi rồi
Sắc không hai nẻo xa xôi muôn ngàn
Ai đem lay ánh trăng vàng
Để cho bóng nguyệt nhẹ nhàng lung linh
Vô thường khép mở tử sinh
Rong chơi phù thế bóng hình bụi bay
Bảo rằng, bản thể xưa nay
Chơn như hằng viễn tỏ bày mà chi
Bảo rằng, diệu lý huyền vi
Sao còn nhân ảnh đường đi lối về
Đôi bờ sóng vỗ giác mê
Mười phương còn hỏi tứ bề, lạ chưa
Vẽ chơi giọt nắng đỡ mưa
Bay bay sương gió đong đưa đầu cành
Nếu không, vũ trụ vắng tanh
Hư vô trống rỗng treo mành nguyên sơ
Thầy đi, tinh tú lững lờ
Tôi còn, dấu nét tình cờ khứ lai
Thầy đi, lối cỏ hoa cài
Tôi còn, gợi nhớ, đếm vài lá rơi
Duyên còn, có mặt trong đời
Duyên không, quy ẩn cuộc đời, thế thôi
Hôm nay, thế núi lưng đồi
Ngày mai vắng bóng, biển khơi vô cùng.
Ngày 05-9-2006
Điếu Văn TT Chơn Kiến
Kính dâng Giác linh cố Thượng Tọa Thích Chơn Kiến,
Húy thượng Trừng hạ Lộc, hiệu Ấn Minh.
Kính bạch Giác linh cố Thượng Tọa
Trước Phật đài, chân thành xin bộc bạch đôi câu
Nhớ xưa mới năm nào
Một chim hạc hạ cánh lưng trời
Mang tên Đình Thung (Trung) xuống vùng biển, giỡn sóng trùng khơi
Tại Điền Đông, Diên Điền, Diên Khánh, Khánh Hòa, Việt Nam, làm quán trọ
Cõi trần gian giả tạm, nhưng đến có chỗ
Cõi chơn chơn hằng viễn, vốn sẵn là nhà
Ly thế, ly phiền, ly tam, từ ái, xuất gia
Mười tuổi đồng ấu bé thơ, pháp danh Trừng Lộc
Học đạo, tu hành với Bổn sư Minh Quang, Vạn Đức
Chuông mõ, kệ kinh với đệ huynh theo khắc, theo thì
Tại Giới đàn chùa Hòa Quang, xin thọ Sa di
Tại Giới đàn Hải Đức
Do Ngài đệ nhất Tăng Thống đàn đầu, xin thọ lại
Cũng Hải Đức, Nha Trang
Dưới, biển Đông, sóng trùng dương rì rào êm ái
Trên, Trường Sơn, gió núi rừng thanh thoát trời mây
Do Ngài Phúc Hộ làm Đàn Đầu, phước đức cao dày
Xin lãnh thọ tam y Tỳ kheo Bồ Tát giới
Để thấm nhuận nghĩa lý huyền vi, Tứ Thánh là con đường phải tới
Thượng Tọa xin cầu pháp với Ngài Hưng Từ, Pháp Hội, Bình Tuy
Khả đắc, khả đắc, bất khả tư nghì
Hòa thượng Tôn Sư ban cho hiệu Ấn Minh, đắc pháp
Kệ, Kệ minh sư, cúi đầu quy nạp
Bổn, bổn minh tâm, hàm tiếu vô thanh
“Đình Trung Ngô Thế tánh
Trừng Lộc pháp danh cao
Chơn Kiến bình tâm địa
Ấn Minh tức đạo giao”
Thế học, văn võ, nhu cương, mâu thuẫn, sĩ phu, tú tài Võ Tánh
Đạo học, tam thừa, giới đức, trụ trì, giáo dưỡng đệ tử, tông môn
Vạn Đức châu viên, Thiên Phú vẹn toàn
Khói lửa hai chiều, loang lổ lam nham
Huệ Minh trụ trì viên tịch, vốn tiêu sơ, lại thêm vẻ suy tàn
Không đành lòng nên đan tâm hứa khả, chấn tích trùng quang
Từ 1972 đến 1991,
tâm, lực, cưu mang ròng rã suốt 19 năm trường
Chùa Thiên Phú, tại Phú Vinh, Vĩnh Thạnh, Nha Trang
Thật hoành tráng, trang nghiêm, tăng nét huy hoàng cho Phạm Vũ
Tôn tượng Bổn Sư, hai thước rưỡi liên tòa, đẹp thạch trụ
Văn Thù, Phổ Hiền, tả hữu thật trang nhã, nét phù điêu
Trước điện, hai Ngài Hộ Pháp, Tiêu Diện, thêm vẻ nguyên siêu
Hậu điện, lại Đạt Ma Tổ Sư Bồ Đề, ẩn tàng pháp ấn
Nhằm xiển dương và làm sao cho đệ tử hai hàng tinh tấn
Thành lập đạo tràng nghiêm trì Diệu Pháp Liên Hoa
Soạn Nghi Thức Tụng Niệm như đá vàng chắt lọc tinh ba
Thường xuyên, hơn 500 đồ chúng chan hòa trì chuyên tu học
Lại lập Tuệ Tĩnh Đường,
khám, chẩn, phát thuốc thang cho dân nghèo miễn phí
Còn mầm non và tương lai Đạo Pháp
Lập GĐPT Thiên Phú, giữ mối đạo ngay từ căn kỷ
Phát tâm pháp khí, đúc đại hồng chung
Chốn sơn lam, thủy mạc trầm hùng vang pháp cổ
Năm 2000, vì tấm lòng hoằng khai tế độ
Tại Phước Đồng, dựng tu viện Phước Sơn
Phật Giáo tỉnh nhà, cần một bậc nghiêm từ, uy đức, sắt son
Từ 2001 đến 2006, dù bịnh tình,
Vẫn không từ nan, đảm thừa Ủy viên Tăng Sự
Vì thiền môn, pháp lữ. Vì sách tấn hậu lai
Cũng đã bao lần đăng đàn trang nghiêm Tôn Chứng
Không từ tích chấn. Không quản bịnh tình
Năm 2003, Quảng Đức Úc Châu tổ chức Khánh Thành
Đã mượn chim bằng phiêu cánh gió
Vừa nhìn đệ tử hành hoạt, cho thỏa tình giáo hóa
Vừa đi thăm từng tiểu bang, cho thấu
Phật Giáo Việt Nam “đem chuông vang rộng xứ người”
Và để cho thỏa một đời
Lại đằng vân về thăm xứ Phật
Kia, bao dấu xưa của một thời, đã mất
Nọ, bao Thánh Tích của một thuở, còn đây
Nhân loại năm châu còn náo nức, trầm tư, cảm kích tỏ bày
Nói chi đến nỗi niềm của hai hàng đệ tử
Cảm cảnh rồi thôi, trở về trụ xứ
Khách giã hồi qui, là chính của mình
Dù con bịnh hoành hành, nhưng còn một số việc phải xong
Nào Đoàn Quán, nào Cổng Tam Quan, nào con đường thôn làng
Đâu đó vừa mới vẹn toàn
Hơn giữa năm 2006 - Bính Tuất
Trăng vội gát đầu non
Bóng chiều vội phủ hoàng hôn
Ngài di giáo, phó chúc tận tường
Và đã an nhiên, thuận thế vô thường
Bản thể hoàn nguyên tri diện mục
Ô hô ! Biết thế, nhưng đệ tử, môn đồ, hiếu quyến, làm sao không khóc !
A ha ! Biết thế, nhưng pháp lữ, đệ huynh, thân sơ, làm sao không đau !
Ô hô ! Phật Pháp Thân thường trụ nhiệm mầu
A ha ! Giữa Thánh phàm, làm sao không khác
Kính bạch cố Thượng Tọa Giác linh
Giữa tử sinh, tình nghĩa một kiếp luân hồi, nghe sao man mác
Giữa sắc không, nhân duyên một độ thế trần, nghe sao là ngà
Dù sao, 49 năm nhập đạo, hương thơm bay ngào ngạc
Dù sao, 37 năm Tăng Lạp, đức độ tỏa gần xa
Dù sao, 59 năm thọ thế, giã huyễn trả ta bà
Nhưng bản hoài của Chư Phật
Hạnh nguyện độ sanh của Chư Bồ Tát
Tâm nguyện thế thừa của hàng xuất gia
Tam đồ, bát nạn, thập phương pháp giới, vẫn tiếp tục vào ra
Thôi, nay Ngài đã. Quy bổn Thường, Lạc. Hoàn nguyên Ngã, Tịnh
Trước kim quan, xin thắp ba nén hương, chân thành bái thỉnh
Trước chân dung, xin chắp tay khấn nguyện, cảm niệm, nhớ ghi
Pháp thân, bất khả tư nghì.
Ta bà, cỡi hạc, có chi
Nam Mô từ Lâm Tế chánh tông, tứ thập nhị thế, Thiên Phú Tự Trụ Trì,
Húy thượng Trừng hạ Lộc, tự Chơn Kiến,
hiệu Ấn Minh thượng tọa Giác linh, Minh chứng.
Gõ cửa giọt không
Tháng 9 - 2006
Ngậm đắng nuốt cay, bào sỏi đá
Cam tâm cam dạ, gọt chông gai
Có chi mà đức mà tài
Không trơ cát bụi, cũng dài tang thương
Có lòng, càng vướng càng vương
Không lòng, càng nhún càng nhường đãi bôi
Kìa trông, núi gác lưng đồi
Kìa trông, nước chảy sông ngòi biển đông
Kìa trông, mây vắt từng không
Kìa trông, gió chướng thổi dòng trần gian
Khổ đau, mới quí bình an
Đắng cay, mới quí lạc bang phương trời
Mịt mù sóng vỗ trùng khơi
Xác xơ cát bụi, ê đời thế nhân
Trăng treo vàng vọt xa ngần
Sao thưa nhấp nháy lựa lần đêm khuya
Giọt không gõ cửa chia lìa
Cuối đồi điểm dốc, ô kìa ai hay
Tàn khô gốc cội trắng tay
Rong rêu phủ lối, gió lay bụi ngàn
Cũng rồi một kiếp trần gian
Cũng xong một kiếp bẽ bàng phù sinh
Sao không tỉnh mộng giật mình
Sống sao cho phải, biết mình biết ta
Lợi danh như thể phù sa
Cửa quyền như thể sương pha đầu cành
Nào em, nào chị, nào anh
Cùng trao thân thiện an lành cho nhau
Bọt bèo bãi biển nương dâu !
Phêu phêu bạc trắng mái đầu !
Thương Về Miền Trung
Thảm trạng cơn bão số 6 - XANGSANE - tàn phá 11 tỉnh Miền Trung
Cảm tác cấp thời lúc 5 giờ sáng 02-10-2006, sau một ngày theo dõi, liên lạc,
để kêu gọi cứu trợ * Mặc Giang
Quê hương Miền Trung ơi
Bão lụt tơi bời
Nhà tan, cửa nát, cây đổ, nước trôi
Bị chết, bị thương, khóc đứng, than ngồi
Khi hạn hán : cằn khô, nức nẻ, lõm lồi
Khi bão lụt : trào tuôn, ngửa nghiêng, cuốn xoáy
Trời đất hỡi, bạo tàn chi thế ấy
Dân mình ơi, khốn khổ chi thế ni
Lệ tràn, ngập mấy bờ mi
Nước tràn, ngập mấy đường đi nẻo về
Tang thương, cho nát nhiêu khê
Khổ đau, cho nát não nề đắng cay
Trắng tay, trắng cả hai tay
Khốn cùng, khốn cả đọa đày trần lao
Nước cứ thế, dâng cao
Mưa cứ thế, tuôn trào
Gió cứ thế, cuống cuồng thác loạn
Cơn bão lụt, 1999, vẫn còn khiếp đảm
Bảy năm sau, 2006, tái diễn kinh hoàng
Một tỉnh, hai tỉnh, chưa kịp thảng thốt, mất - còn
Hơn 10 tỉnh, chưa đầy một ngày, hoảng hốt
Đâu đâu, cũng chết chóc, bị thương, bi đát
Đâu đâu, cũng sụp đổ, sạt lở, nổi trôi
Lòng sông, hết chỗ, lên ngôi
Đường đi, hết chỗ, tịt ngòi
Trên kia, nước đổ núi đồi
Dưới này, trào tuôn ra biển
Tâm can, tím lòng, đay nghiến
Tâm tình, tím ngắt, tái da
Còn chi, mà nói la đà
Còn chi, mà nói mặn mà thùy dương
Còn chi, mà nói giá gương
Còn chăng, đoài đoạn, thảm thương ngút ngàn
Bão ! bão đổ bộ tơi bời Đà Nẵng Quảng Nam
Bão ! bão ập phủ tan nát Thừa Thiên xứ Huế
Bão ! băng ra Quảng Trị, Quảng Bình, Hà Tĩnh, Thanh - Nghệ
Bão ! ngược vào Quảng Ngãi, Bình Định,
cao nguyên Kon Tum, Gia Lai
Miền Trung ơi, nghiêng ngửa thiên tai
Dân mình ơi, khốn khổ dài dài
Xót lòng biết ngỏ cùng ai
Xót cơm xót áo, miệt mài lầm than
Xót xa, đỡ chút lòng vàng
Cam tâm, đỡ chút vô vàn đắng cay
Khi no khi đói, dang tay
Lá lành lá rách, tỏ bày cùng nhau
Miền Trung, cát trắng lên màu
Miền Trung, sỏi đá dãi dầu quê tôi
Miền Trung, núi đổ lưng đồi
Miền Trung, biển động, thôi rồi Miền Trung
Miền Trung ơi hỡi Miền Trung !!!
Cảm Niệm Ân Đức và Hành Trạng
của Hòa Thượng Thích Mãn Giác
Viên tịch lúc 8 giờ 30 sáng ngày 22-8-Bính Tuất
tại Cali - Hoa Kỳ. 58 Tăng Lạp. 78 thế tuế.
Tháng 8 Bính Tuất, mây trời vần vũ, đã cuốn hút một vì sao
Ngày hai mươi hai, vầng dương biến hiện, che khuất một vì tinh đẩu
Phiêu du ba cõi, rung bản Huyền Không, độc tấu
Phiêu lãng sáu đường, gảy khúc Mãn Giác, độc hành
Bảy mươi tám năm diêm phù, trổi nét ngọc tinh anh
Năm mươi tám năm Pháp Lạp, reo Nguyên Cao bất hoại
Biển đục trần gian, tâm bồ đề bất thối
Sanh tử sự đại, hạnh Bồ Tát, khứ lai
Chung thỉ hữu vô, liễu triệt, tất kỳ tài
Pháp thân như thị, thường chơn, tất kỳ ngộ
Giữa Thánh - Phàm, nói thì dễ nhưng đồng không phải dễ
Giữa Giác - Mê, hiểu thì dễ nhưng chứng khó vô vàn
Nên những bậc trượng phu vào ra đại lộ thênh thang
Thắp Đuốc Tuệ nhiệm mầu rạng soi đêm dài tăm tối
Ngài như đại bàng, vỗ cánh tầm không, qua khỏi
Nhưng để lại khung trời bao dấu nét nhớ thương
Ngài đã thong dong trên muôn hướng ngàn phương
Nhưng để lại đó đây bao chân tình trìu mến
Từ Thiên Minh trụ trì, đến đại diện Cao Nguyên Trung Phần, một bến
Từ Thanh Niên, Văn Hóa, đến Vạn Hạnh Phó Viện Trưởng điều hành, một phương
Bao nhiêu lần tổ chức Đại Lễ Phật Đản
Thành phố Sài Gòn rợp bóng cờ bay ngũ sắc, rạng rỡ phi thường
Phó Chủ Tịch Giáo Hội Tăng Già Thế Giới, uy nghiêm đường đường
Thành viên Hội Đồng Trưởng Lão Viện Tăng Thống, tỏa chiếu kim cương
Hội Chủ Tổng Hội Phật Giáo tại Hoa Kỳ, son sắt kiên cường
Hơn hai mươi tác phẩm trước tác, dịch thuật, góp phần văn hóa Đạo, giá gương
Hàng mấy trăm thi phẩm, thi ca Việt trải chiếu mời đạo pháp, quê hương, tình tự
Bao tầng lớp sinh viên học sinh, mến áo sân trường, lưu giữ
Bao tầng lớp thanh niên, Phật tử, nhuận ân giáo dưỡng, khắc ghi
Thời Pháp Nạn dấn thân, vượt thoát, kinh qua cao đẹp tuyệt kỳ
Thời Quốc Nạn Bảy Lăm, cả nước lặng chìm phù tang trôi nổi
Thời thế thế thời, cuồng phong bão thổi
Kiếp lưu vong, không nói tiếng từ ly
Mảnh hồn đau, ai cơ cảm tư nghì
Mang tâm lực, vẽ hồn thiêng Tổ Quốc
“Mái Chùa che chở hồn Dân Tộc
Nếp sống muôn đời của Tổ Tông”
Quốc hồn, Quốc túy, Quốc phong
Quê hương, Đạo Pháp theo dòng thời gian
Việt Nam văn hiến năm ngàn
Việt Nam - Phật Giáo hai ngàn đan thanh
Hài hòa nước sữa trong lành
Tương dung một mối, tương sanh một dòng
Chống ngoại thuộc, độc quyền, bất nghĩa
Chống ngoại bang, vong bản, phi nhân
Có mà phi, thì có vẫn hoàn không
Không mà hữu, ngàn đời không mất một
Đạo Pháp - Dân Tộc đã muôn đời bất diệt
Phật Giáo - Quê Hương sẽ muôn thuở trường tồn
Cát đá, thau chì, dù lẫn lộn ngà ngọc, vàng son
Trang sử Việt vẫn lọc nung chiếu diệu
Ngài tạm ẩn thân, mỉm nụ hoa hàm tiếu
Pháp lữ còn đây, kết những đóa vô ưu
Cho Việt Nam - Phật Giáo mãi kế thế truyền lưu
Cho Phật Giáo - Việt Nam trải dài non nước Việt
Hôm nay, quốc nội hải ngoại, phương gần phương xa
Tăng Ni tiễn Ngài bên bờ sóng biếc
Tín đồ tiễn Ngài bến nước xanh xanh
Nẻo Tây quy đã đáo lộ an lành
Hạnh độ sanh làm sao không thôi thúc
Hai câu đó, bản hùng ca hành khúc
Hai câu đó, bản tình tự dung thông
“Mái Chùa che chở Hồn Dân Tộc
Nếp sống muôn đời của Tổ Tông”
Dù cho vạn hữu Huyền Không
Châu viên Mãn Giác sắc không diệu kỳ
Đi, mà không có ra đi
Đến, mà không đến, vô nghì, phải không
Khi đi, núi núi sông sông
Khi về, núi núi sông sông khác gì
Đạo mầu nhiệm thể huyền vi !!!
**************
Xin tiễn Thầy đi !
(Ngày 18-10-2006 * Mặc Giang - Úc Châu)
Xin tiễn Thầy đi, thượng phẩm hoa khai
Bảo sở hoàn nguyên, tỏa chiếu liên đài
Thương chốn diêm phù, trầm luân thống khổ
Cỡi xe Tam Thừa, pháp giới khứ lai
Xin tiễn Thầy đi, trực vãng Tây Phương
Quê cũ ngàn xưa, hằng viễn chơn thường
Ngó xuống trần gian, chúng sanh mòn mỏi
Xuất Thánh lâm phàm, ban đức tình thương
Xin tiễn Thầy đi, ngân hà xao xuyến
Chuông mõ trầm hùng, vang vọng cầu kinh
Tăng - tín hai hàng, đôi bờ mắt xót
Thương tiếc người đi, về cõi vô thinh
Xin tiễn Thầy đi, ngàn sao lấp lánh
Nguyện Đấng Cha Lành, phóng độ Từ Quang
Nghi ngút trầm hương, mờ mờ quyện khói
Ngọn gió heo may, lay động mênh mang
Thân tứ đại vô thường
Cuộc đời là trọ quán
Nhưng ngõ rẽ hai đường
Ai không nặng vương vương
Cùng đang bước đăng trình
Trên sáu đường sinh tử
Nay Thầy đi một mình
Xin cung tiễn Giác Linh
Nay Thầy đi một mình
Xin cung tiễn Giác Linh.
********
Hình Bóng Thầy
Tháng 10 - 2006
Thầy ra đi, cõi chơn thường miên viễn
Mái sân chùa, như vắng bóng Thầy ơi
Chốn liêu phòng, buông khung rèm cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Thầy ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Chiếc áo nâu, nhuộm bạc nếp khói hương
Chiếc y vàng, bay bay màu hoại sắc
Mái chùa xưa, ấp ủ lớp ngân sương
Thầy ra đi, hình bóng Thầy còn đó
Quãng đường dài, ghi dấu nét, không pha
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn ai, bóng nguyệt nhớ trăng già
Thầy rũ áo, gác thuyền từ bát nhã
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Khách lại qua, nhìn dòng sông, gợi nhớ
Hình bóng Thầy dẫn dắt thuở ban sơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Người nghe hết tiếng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Giật mình thấy bóng Thầy xưa.
Nhớ Ơn Thầy
Tháng 10 - 2006
Nam Mô A Di Đà Phật
Chúng con xin nhớ ơn Thầy
Một đời, nguyện bước Như Lai
Trên cầu Thượng Thừa chứng quả
Dưới thời, chuyển hóa hoằng khai
“Thầy là con thuyền thanh lương”
Thầy là Tăng Bảo tựa nương
Thầy là cây cao bóng mát
Dắt dìu đệ tử muôn phương
Thầy mang hạnh nguyện từ bi
Tâm dung, bất khả tư nghì
Dùng xe Ba Thừa chuyển bánh
Thời thời chuyên chở người đi
Nam Mô A Di Đà Phật
Chúng con xin nhớ ơn Thầy
Búp sen xin chắp hai tay
Nguyện Phật mười phương minh chứng
Thâm ân giáo dưỡng cao dày
Dù cho nước chảy đá mòn
Dù cho lấp biển dời non
Huệ mạng một đời mới khó
Chúng con xin nhớ ơn Thầy.
Hình Bóng Mẹ Hiền
Tháng 10 - 2006
Mẹ ra đi, cõi vô thường tan biến
Mái tranh nghèo, như vắng bóng Mẹ ơi
Chốn cô phòng, buông khung rèm cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Mẹ ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Áo bà ba, nhuộm một nắng hai sương
Áo vải thô, bạc phai màu hoại sắc
Mái nhà xưa, ấp ủ bóng Mẹ thương
Mẹ ra đi, bóng Mẹ Hiền còn đó
Quãng đường dài, ghi dấu nét, không pha
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn con, bóng nguyệt nhớ trăng già
Mẹ rũ áo, cuộc đời như bỏ ngõ
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Mỗi lần qua, thêm một lần thương nhớ
Mắt Mẹ già vời vợi tóc bạc phơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Dọc đường rơi rụng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Đây rồi hình bóng Mẹ xưa
Hàng me ru gió đong đưa !!!
Hình Bóng Cha Già
Tháng 10 - 2006
Cha ra đi, cõi vô thường tan biến
Mái tranh nghèo, như vắng bóng Cha ơi
Vẫn còn đây, bức mành thưa cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Cha ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Áo bà ba, nhuộm một nắng hai sương
Áo vải thô, bạc phai màu hoại sắc
Cảnh nhà xưa, nghiêng một mái Song Đường
Cha ra đi, bóng Cha Già còn đó
Quãng đường dài, gai góc vẫn không phai
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn con, bóng núi đổ sông dài
Cha rũ áo, cuộc đời như bỏ ngõ
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Mỗi lần qua, thêm một lần thương nhớ
Bóng Cha già cằn cỗi tóc bạc phơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Dọc đường rơi rụng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Đây rồi hình bóng Cha ơi
Quê nhà một mái xa khơi !!!
Một Người Đi
Tháng 10 - 2006
Người ra đi, cõi phiêu bồng đâu đó
Cửa không gian, như vắng bóng người ơi
Cửa thời gian, treo bức mành khép mở
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Người ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Những ngày qua, nhuộm vạc nắng pha sương
Những hôm nay, loang loang màu tim tím
Bóng hình ai, ghi nhòa nhạt bên đường
Người ra đi, những ngày xa xưa đó
Của một thời dĩ vãng vẫn chưa phai
Cát bụi bay, xạc xào khua sỏi đá
Gợi hồn ai, nhắm mắt thức đêm dài
Người cất bước, cuộc đời chưa bỏ ngõ
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Mỗi lần qua, thêm một lần nhung nhớ
Nước thì thầm ấp ủ bến sông mơ
Vạc đầu hôm buông thả
Dế rỉ rả canh khuya
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng chưa mờ
Giữa dòng đời muôn ngả
Trôi những nẻo xa khơi
Lá vàng buông lả chả
Phơi gió bụi không lời.
Hạnh nguyện người tu
Tháng 10 - 2006
Từ ngày tôi bước đi tu
Tâm tư rũ nhẹ mây mù trần gian
Đẹp trong như thể trăng ngàn
Thong dong tự tại trên đàng phù sinh
Ngoài, không nặng nhẹ nhục vinh
Trong, không vẩn đục duyên tình thế nhân
Tương chao dưa muối thanh bần
Đầu trần chân đất, phong trần sá chi
Nâu sồng vá nhuộm từ bi
Cà sa hoại sắc, bình thùy cành dương
Từ ngày tôi bước đi tu
Nguyện xin vén nhẹ mây mù trần gian
Nguyện xin biển khổ muôn ngàn
Không còn dậy sóng miên man cuộc đời
Nguyện xin nhân thế nơi nơi
Chan hòa điệu sống, nói lời từ bi
Đan tâm trang trải tư nghì
Đan tay tô thắm từ bi đạo vàng
Thương người trong cõi trần gian
Nên tôi đi mãi trên đàng tôi đi !!!
Nhớ Nghĩa Ân Sư
Tháng 10 - 2006
“Ân giáo dưỡng một đời nên huệ mạng”
Nghĩa bảo khuyên một kiếp mới nên người
Mang tâm lực đi phụng hiến cuộc đời
Mang bi nguyền đi dựng xây đạo pháp
Muốn là cây đỡ phong ba bão táp
Muốn là thuyền vượt sóng cả trùng dương
Phải là kiềng ba chân, phải khí khái đường đường
Không những chỉ chuộng tài, mà còn to bồi tâm đức
Mầm cây non làm sao được tươi tốt
Cội tre già, uốn nắn lúc còn măng
Biết bao nhiêu công khó mới làm nên
Thi ân không cầu báo, nhưng người thọ ân phải nhớ
Ân nghĩa đáp đền, là châm ngôn muôn thuở
Câu, “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Nhắc nhở cho ta, và nhắc nhở cuộc đời
Thế học không thừa, Đạo học cũng không dư
Những vì sao sáng tỏ
Soi đêm tối xa mờ
Tiếng gầm sư tử hống
Làm tan vỡ hư vô
Xanh bốn mùa tùng bách
Là đức tánh trượng phu
Học tang bồng lương đống
Là nhớ nghĩa ân sư.
Đời tôi là Tăng Sĩ
Tháng 10 - 2006
Đời tôi là Tăng sĩ
Đâu không phải là nhà
Nên từ ái ly gia
Nghĩa thương người nhân thế
Ân tín thí đàn na
Đời tôi là Tăng sĩ
Không có cái riêng mình
Nhìn bào ảnh hư vinh
Trên, đền ơn Phật, Tổ
Dưới, thương khắp chúng sinh
Thân, đầu trần chân đất
Đời, một áo ba y
Đi trên dòng sinh tử
Chỉ nói Đạo Từ Bi
Bước vào nhà Như Lai
Ăn cơm của Như Lai
Nhìn pháp giới không hai
Nên nói Đạo Như Lai
Đời tôi là Tăng sĩ
Vũ trụ vẫn còn dư
Nhà lửa là ngục tù
Nên sống đời độc cư
Đời tôi là Tăng sĩ
Khi sinh chỉ một mình
Đến đi là đối cảnh
Nên độc lộ di hành
Đời tôi là Tăng sĩ
Quy nhất chỉ một thôi
Tâm không là tự tánh
Rồi như thế mà đi !!!
Đời tôi là Ni Cô
Tháng 10 - 2006
Đời tôi là Ni Cô
Đầu xanh tự bỏ bao giờ
Không còn tóc bay bụi gió
Nên sống đời đẹp như mơ
Đời tôi là Ni Cô
Tương chao dưa muối thanh bần
Tiếng chuông hòa theo tiếng mõ
Hương thơm ngào ngạt tương lân
Trên tôn thờ Đức Phật
Dưới từ ái vị tha
Cho là cho tất cả
Nên có, có hằng sa
Muốn sạch gốc Ta Bà
Sạch phiền não, trần sa
Nên con Sãi ở chùa
Thời thời quét lá đa
Lìa thường tình nhi nữ
Học thánh đức Như Lai
Pháp thân là tự tánh
Biển tuệ tự nhiên khai
Đời tôi là Ni Cô
Tấm thân khoác áo nâu sồng
Hạnh nguyền gương soi sáng tỏ
Nên nhìn pháp giới trống không
Đời tôi là Ni Cô
Nhìn trông Mê-Giác hai bờ
Thong dong du thuyền Bát Nhã
Nên sống đời đẹp như mơ.
Cung tiễn Giác Linh
Hòa Thượng Thích Đổng Chơn
Viên tịch ngày 29-8-Bính Tuất, tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ
43 Pháp Lạp, 71 thế tuế. Thích Nhật Tân, Úc Châu, kính bái.
Đất Hoa Kỳ, năm mươi mốt tiểu bang, còn trống
Úc Đại Lợi, sáu bang hai lãnh thổ, chẳng hơn
Địa cầu nầy, bặt một niệm, trống trơn
Khắp pháp giới, dứt sát na, huyễn hóa
Khi Thị Hiển, như Hoa Đàm một đóa
Khi Đổng Chơn, như tĩnh mặc Vô Ưu
Từ vô thường, duyên duyên khởi truyền lưu
Cỡi vô thường, đi trên đường sinh diệt
Bảy mươi mốt năm Thế Tuế, một vòm trời xanh biếc
Bốn mươi ba năm Pháp Lạp, áng mây trắng thong dong
Xuất thân Phật Học Đường Nam Việt-Ấn Quang
Pháp Sư Giảng Sư Đoàn-Như Lai Sử Giả
“Nơi nào cần, chúng tôi tới
Nơi nào gọi, chúng tôi đi
Không quản gian nguy
Không màng khó nhọc” (1)
Mấy chục năm trường,
Cùng quê hương, đồng bào, cao nguyên, núi rừng, đồi dốc
Mấy chục năm trường,
Cùng pháp lữ, đệ huynh, thành thị, thôn quê, biển rộng, sông dài
Chiếc thông y, mòn năm tháng, vẫn nâu sồng không phai
Chiếc vàng y, trải thời gian, vẫn một màu hoại sắc
Vị thời thế, dùng trí tuệ từ bi, dẫn dắt
Vị nhân sinh, dùng tình thương từ ái, đắp xây
Hạnh lợi tha, hòa-tương-chuyển-hóa, đong đầy
Nguyện phụng sự, nhập-ứng-tùy-cơ, chiêu cảm
Khi thế núi gác lưng đồi, treo ghềnh ráng
Khi thế nước cạn mạch nguồn, chúc non sông
Chữ tang đánh đổ chữ bồng
Chữ Lạc réo rắt, chữ Hồng nghe đau
Qua cầu, dừng bước bên cầu
Nước trôi man mác, rầu rầu tang thương
Ra đi cũng bởi quê hương
Ra đi cũng bởi tình thương quê mình
Dù cho nghiệt ngã mặc tình
Nếu không, ai hiểu nước mình thế đâu
Mang một khối tinh cầu
Mang một khối tinh anh
Reo ngàn năm sỏi đá
Mang một khối tự tình
Mang một khối niềm tây
Trải muôn vạn lòng quê
Cờ Hoa, gieo cội Bồ Đề
Cờ bay ngũ sắc, quyện về hồn thiêng
Biển dâu, mới nói tang điền
Non sông, mới nói Ba Miền Việt Nam
Phật Giáo Việt Nam huy hoàng
Từ ngàn xưa vẫn thế
Phật Giáo Việt Nam muôn đời
Đến ngàn sau, không lay
Sắt son Thị Hiển tỏ bày
Đổng Chơn tánh thể xưa nay
“Có, thì có tự mảy may
Không, thì cả thế gian này cũng không” (2)
Có, thì có cả núi sông
Không, thì vạn hữu càn khôn chẳng còn
Tiễn Ngài Thị Hiển-Đổng Chơn
Đằng vân chi lộ, Linh Sơn trở về
Rong chơi bến khổ sông mê
Rung chuông tỉnh thức bên lề tử sinh
“Cây Đa còn đứng đầu Đình
Cành Mai trước ngõ, nghiêng mình trổ bông” (3)
Úc Châu vào Thu, ngày 22-10-06
Thích Nhật Tân cung tiễn
(1) Trích 4 câu của Cố Hòa Thượng Thích Thiện Hoa
(2) Trích 2 câu của một vị Thiền Sư
(3) Trích 2 câu của Mặc Giang
Cảm niệm Cuộc đời và Công đức
Của Sư Bà Thích Nữ Như Trí
Viên tịch tại Chùa Thiên Long,
Sài Gòn, Việt Nam. 66 Pháp Lạp. 88 thế tuế.
Vầng nhật lặn, hoàng hôn về ngõ tối
Ánh nguyệt lên, man mác gọi trăng ngàn
Muôn vì sao, sương bạc gợn mênh mang
Ghi dấu nét một khung trời vời vợi
Cây đại thọ đã đến hồi cằn cõi
Đất không lay cũng nghiêng ngả mà thôi
Bãi phù sa nên nay lở mai bồi
Cõi diêm phù nên vô thường biến hoại
Nếu muốn nói, biết bao nhiêu mà nói
Nếu muốn không, thì vốn đã là không
“Nhìn trông bóng nguyệt dòng sông
Ai hay có có không không là gì”
Nếu không, chẳng có cái chi
Nếu có, diệu hữu, nói chi cũng thừa
Nhưng trời bỗng đổ cơn mưa
Ướt về lối cũ đường xưa thuở nào
Giọt mưa cây cỏ lao chao
Gió bay lất phất cây đào trước sân
Xin mượn ngôn để lần về nẻo ý
Viết đôi lời : Sư Bà Như Trí đã về Tây
Nhắc hôm nay, và để lại ngày mai
Nhớ một bậc Trưởng Lớn trong hàng Ni Trưởng
Tuổi mười ba, mái tóc thề vừa chớm
Ba chị em, cùng thế phát quy y
Chỉ ngang đây cũng đã thấy tuyệt kỳ
Chắc phải có túc duyên chi lạ
Nhìn cuộc đời của Sư Bà
À, thì ra là thế
Nhìn hành trạng của Sư Bà
À, thì ra như ri
Hèn chi, ba chị em xuất thế đồng thì
Ắt sẽ có người làm rạng rỡ Đạo Từ Bi
Và sẽ là một trong những tấm gương trong sáng
Thuở Ni Sinh, vốn đã hơn chúng bạn
Khi lớn lên, cũng tuyệt thế hơn người
Ni Bộ Nam Việt mới thành lập
Vai trò Tổng Thư Ký gọi mời
Trải qua con đường dài hành đạo
Cương vị nào làm sao không thỉnh
Núi cao, cao lên chót đỉnh
Sông sâu, sâu hút mù sa
Giới hương, hương bay ngào ngạt
Huệ hương, hương tỏa gần xa
Nhiếp chúng, tạo Tự, lập chùa, cứu nhân, độ thế
Đạo hạnh, khiêm cung, nghiêm từ, tánh thể, châu viên
Giảng dạy, quản trị, điều hành, phụng sự, dấn thân
Từ lúc xuất gia, cho đến lúc trưởng thành
Đại lão khiêm an, vẫn tự tấn tinh cần
Tám mươi tám năm trường
Một cuộc đời, một tấm gương
Trưởng như thế, thật xứng danh trưởng thượng
Nhắc đến Ni viện Từ Nghiêm
Là một trong những Ni Trường quy hướng
Còn là đầu tàu Ni Bộ Bắc Tông
Thế mới xứng danh, là hàng Ni giới Việt Nam
Cùng Tăng giới kế tục huy hoàng trang Phật sử
Sư Bà, còn là một con thuyền pháp lữ
Chở muôn người lớn nhỏ qua sông
Cô nhi, Ký nhi, tế bần, việc nào cũng xong
Dạy chúng, độ chúng, nhiếp chúng, việc nào cũng mãn
Thiên Long, nơi trụ xứ cuối cùng, xuất thần quy ẩn
Sư Bà ra đi, nhưng hình ảnh của Sư Bà là một dấu ấn
Sắp thành hàng tôn túc dấu ấn Chư Ni
Hiện tại, tương lai, noi gương hạnh phụng vì
Giới, định, huệ, tu, học, tỳ ni, nhật dụng
Đạo Pháp ngàn xưa tỏa rạng
Đạo Pháp ngời sáng ngàn sau
Nương thuyền bát nhã nhiệm mầu
Cứu người nhân thế khổ đau muôn đời
Vào ra sinh tử luân hồi
Chuyển xe chánh pháp độ người trầm luân
Diệu âm, quán thế âm
Phạm âm, hải triều âm
Thắng bỉ thế gian âm
Phật Pháp thân thường trụ
Mắt thương nhìn cuộc đời.
Úc Châu vào thu, ngày 23-10-2006
Tỳ Kheo Thích Nhật Tân cảm niệm.
Ngắm nhìn vạn hữu
Tháng 11 - 2006
Từ trên chót đỉnh Tu Di
Xuyên qua tận đáy A Tỳ xem sao
Ba ngàn thế giới lao chao
Theo đường chuyển dịch ào ào lăn quay
Nơi này sinh thể loay hoay
Nơi kia chết cứng phơi bày đã lâu
Chỗ này chất sống nhô đầu
Chỗ kia chất chết biển dâu bao giờ
Bồng bềnh bào ảnh như mơ
Lênh đênh huyễn tượng vật vờ phiêu du
Đã từ vô thỉ mịt mù
Trôi về hiện tại lở phù hợp tan
Vô chung, cuối điểm ngút ngàn
Trôi bờ sinh diệt bàng hoàng nhấp nhô
Duyên thời khởi động chụp vồ
Không duyên lảng vảng hững hờ quay đi
Trùng trùng vạn hữu li ti
Từ Tu Di đến A Tỳ nhôn nhao
Cành mai đứng đó thuở nào
Vi vu trước gió vẫy chào tháng năm.
Bờ cây khép lá
Tháng 11 - 2006
Tôi cất bước khi bờ cây khép lá
Một kiếp này xin bỏ lại cuộc chơi
Mấy mươi năm như thế cũng nhiều rồi
Chiếc xe cũ đã đến hồi rệu rã
Xin cát bụi trở về với sỏi đá
Xin phong trần trả lại với gió sương
Tôi chỉ mang chút tình thức vương vương
Cùng vạn hữu vào ra trên sáu nẻo
Và rộng khắp đến mười phương ba cõi
Cỡi vô thường nương cánh gió phiêu du
Góp phương đài gởi chót đỉnh thiên thư
Cho bức ảnh phù sinh thêm hương sắc
Giã từ nghe, bờ mi xin khép mắt
Đóng khung trời, lưu lại nét yêu thương
Đóng khổ đau, vơi bớt vết đoạn trường
Triều sóng vỗ, bờ lau treo vách gió
Con đường nào bỏ ngỏ
Con đường nào chưa qua
Dấu mờ nhòa nhạt sương pha
Ngàn cây xót lá la đà gió bay
Hiển sinh một thoáng bèo mây
Bờ cây khép lá lung lay bụi đường.
Chiếc lá thương thương
Tháng 11 - 2006
Mùa cây thay lá đong đưa
Lá đi theo gió lá chưa lìa cành
Lá còn vương víu trời xanh
Lá rơi bịn rịn ngọn ngành bay bay
Hợp tan, thôi nhé từ nay
Chia tay, thôi nhé nỗi này tình kia
Có nghe một cõi đi về
Lá bay tơi tả tứ bề ai hay
Chỉ còn một chiếc lung lay
Cuối cùng cũng rớt mà bay về nguồn
Bỏ cây trơ trọi một mình
Lá tan xác lá, lá còn thương cây
Đợi chờ mùa mới đổi thay
Lá non mơn mởn đơm cây trổi cành
Giỡn chơi mây trắng trời xanh
Một năm mỏng mảnh treo mành thời gian
Hết xanh cũng úa cũng vàng
Cũng rơi xác lá cũng tan bụi đường
Nhìn trông chiếc lá thương thương !!!
Thương về Miền Nam
Trận bão số 9 Durian, ngày 05-12-06, đổ bộ đảo Phú Quý - Phan Thiết
rồi càn quét Bà Rịa, Vũng Tàu, Sài Gòn, và băng qua các tỉnh Miền Nam.
Cảm tác nói lên thảm trạng, chia sẻ với đồng bào, và vận động, cứu trợ.
Viết cấp tốc 6 giờ chiều Thứ Tư, 06-12-2006
Bão ! Bão số 9 - Durian !!!
Bão ! Bão số 9 - Durian !!!
Xuất phát Ấn Độ Dương
Băng qua Phi Luật Tân
Vượt sóng vào biển Đông
Cuồn cuộn, cuốn xoáy, đổi chiều, thác loạn
Dự báo : đổ bộ Nha Trang ? Phú Yên ? Không !
Gầm gừ, vồ chụp Phan Rang ? Phan Rí ? Không !
Bão bẻ một đường cong, đúng rồi
Ập vào Bình Thuận - phá nát Phú Quý
Không đầy một ngày, điên cuồng, không ngưng nghỉ
Cấp tốc xuyên Nam, Bà Rịa, Vũng Tàu
Sóng dâng cao, bão thổi tới, chụp đầu
Rồi mưa, rồi gió, tơi bời trào lộng
Sài Gòn, Tiền Giang, Bến Tre : ngửa nghiêng, chỏng gọng
Trà Vinh, Sóc Trăng, Bạc Liêu : càn lướt quét qua
Cần Thơ, Vĩnh Long, Kiên Giang : sởn ốc nổi da
Mười mấy tỉnh liền bàng hoàng, hoảng hốt
Chết chóc, bị thương, sơ tán : nhìn nhau thảng thốt
Nhà sập, nóc bay, vách ngã : lệ ứa hoen trào
Trốc gốc, gãy đổ, xác xơ : ác mộng chiêm bao
Trận bão đã đi qua, còn hoang tàn để lại
Thôi rồi Miền Nam ơi, nát lòng tê tái
Đồng bằng Cửu Long ơi, nát dạ xót xa
Miền Nam tan cửa, nát nhà
Bị thương, bị chết, khóc la dậy trời
Miền Nam quê của tôi ơi
Mắt rưng rưng mắt, lệ vơi vơi đầy
Miền Nam đổ nát thương thay
Niềm chung thổn thức, niềm tây lạnh lùng
Còn đâu bát ngát ruộng đồng
Lúa vàng tan mộng, đòng đòng nát bông
Còn đâu Hòn Ngọc Viễn Đông
Cơ ngơi đổ biển thả sông hết rồi
Hỡi Ông Xanh trên cao có thấu
Hỡi Bà dày dưới thấp có nghe
Sao đem gieo rắc ê chề
Sao đem gây nỗi tải tê thế này
Còn không, tay trắng bàn tay
Còn bàn tay trắng, đọa đày dân tôi
Năm 2000, mới 6 năm trước, tiêu điều chưa đắp vá
Năm 2006, chỉ 6 năm sau, điêu đứng biết sao đây
Tơi bời, nghiêng ngửa, đắng cay
Bầu ơi ! Bí đó ! nỗi này sao cam
Nhìn nhau, nước mắt lên chàm
Nhìn nhau, ngấn lệ hai hàng buông rơi
Miền Nam ơi hỡi, quê tôi !!!
Miền Nam ơi hỡi, thôi rồi Miền Nam !!!
Thương tiễn Cô Ba
Sinh năm Giáp Thân, mãn phần ngày 20/10/Bính Tuất
Tại tư gia, Quận 3, SG. Hưởng thọ 63 tuổi.
Những người thân còn đó, nhưng mà sao trầm lắng
Những người thương còn đây, nhưng mà sao lặng thinh
Còn một người, sao nằm yên, lặng lẽ một mình
Vội nhắm mắt ra đi, một cõi đi về, miên viễn
Mới ngày nào, còn niềm nỡ, vui tươi luyến thuyến
Mới hôm qua, còn điện thoại, cười nói, gần xa
Mà hôm nay, không một chút âm ba
Đi, đi mãi, không bao giờ trở lại
Đường Phan Thiết - Sài Gòn, dâng niềm đau tê tái
Đường Sài Gòn - Phan Thiết, tràn nước mắt rưng rưng
Tiễn người đi, về thế giới vô cùng
Con chim nhỏ bay xa vờn đại thể
Gió lay động, thì thầm khua kẽ lá
Nhụy ươm hương, ủ rũ tiếc hoa tàn
Người nương cánh nhạn mây ngàn
Thế gian, trả lại trần gian cho đời
Người về một chốn xa xôi
Giã từ nhân ảnh lở bồi phù sinh
Từ trong huyễn ảo vô thinh
Lắng nghe tiếng gọi một mình, thế thôi
Vẫn còn đây :
Bóng mẹ già, mái tóc bạc phơ, tựa cửa, đứng ngồi, vò võ
Những người em, em dâu em rể, hết rồi tiếng nói Chị Ba
Những đứa con, con dâu con rể, hết rồi tiếng nói Mẹ à
Đàn cháu nhỏ, chập chững vào đời, còn đâu Cô, Dì, Nội, Ngoại
Dù trần thế mênh mông, nhưng một khi vô thường thăm hỏi
Dù quán trọ cuộc đời, nhưng một lần sinh tử bước qua
Còn đâu là những thiết tha
Còn đâu là những người xa người gần
Bồng bềnh như áng phù vân
Nổi trôi muôn hướng biết lần lựa đâu
Biển xanh, xanh ngát bờ dâu
Núi xanh, xanh ngát ngàn thu mịt mờ
Cuộc đời, như một giấc mơ
Đêm đêm tỉnh mộng vật vờ hồn đau
“Qua cầu, dừng bước bên cầu
Cầu bao nhiêu nhịp, dạ sầu” tháng năm
Nhớ lại những ngày xưa
Mấy chục năm rồi, Cô nhĩ !
Thời con gái, khôn lanh, thùy mị
Thời nữ sinh, học giỏi, thông minh
Lớn lên, đi vào cuộc đời, lịch thiệp, nhạy bén, tài tình
Trưởng thành, sống giữa trường đời, ứng xử, đảm đang, tuyệt thế
Phàm ở đời, sống thì dễ, nhưng sống, thành nhân thành danh, đâu có dễ
Cuộc tử sinh, ai không chết, nhưng chết, mà ai cũng thương, khó vô vàn
Cô về, một cõi mênh mang
Còn người ở lại, bên đàng gió bay
Cô về, một cõi trời Tây
Còn người ở lại, heo may lạnh lùng
Cô khép chữ vô chung
Đứng trên bờ vô thỉ
Nhìn trần gian mộng mị
Nhìn bào ảnh mây trôi
Vẳng nghe âm vọng không lời
Nghẹn ngào, cay cay giọt đắng
Đây, những người thương, đội vành khăn tang trắng
Đây, những người thân, tiếc nuối tiễn Cô đi
Di ảnh Cô, hương mờ khói tỏa, chẳng nói năng gì
Tấm thân Cô, yên trong quan tài, về chầu Tiên Tổ
Hỡi ơi ! 63 năm, một cuộc đời, ai quên ai nhớ !
Hỡi ơi ! 63 năm, một kiếp người, ai nhớ ai quên !
Giữa tử sinh sinh tử, đến và đi, cũng chỉ một mình
Tiễn Cô đi, chắp tay nguyền, lâm râm khấn nguyện
Dòng sông xưa, thôi rồi, xin ngừng chuyến
Bến đò ngang, thôi nhé, rẽ đôi bờ
Người đi, sương khói hương mờ
Người về, tỉnh mộng giấc mơ đêm dài
Người đi, biết thuở nào phai
Người về, lối cỏ hoa cài thiên thu !!!
Viết xong 4 giờ, trong lúc đang liệm di thể của Cô.
Một người thân.
Một Nhà Việt Nam
Tháng 12 - 2006
Đồng bào hai tiếng nói ra
Đồng chung một bọc, đồng là anh em
Đồng hương hai tiếng quen quen
Đồng lân xứ sở, đồng len nặng tình
Khởi từ huyền sử uy linh
Năm ngàn năm đã quyện mình hồn thiêng
Khởi từ giòng giống Rồng Tiên
Mở mang trùm khắp ba miền Việt Nam
Ngược lên nguồn cội vẹn toàn
Xuôi về hậu tấn sắt son mặn nồng
Ngược dòng Tiên Tổ Cha Ông
Xuôi dòng kế thế cháu con lưu truyền
Khi thời mâu-thuẫn-trống-chiêng
Khi thời hát hội-đoàn viên-thái bình
Vẽ thêm nét sử đan thanh
Vẽ thêm dấu ngọc xinh xinh quê mình
Đồng hương hai tiếng nặng tình
Đồng bào hai tiếng như mình với ta
Mở vòng tay lớn hoan ca
Nghe lòng chan chứa một nhà Việt Nam.
Thương lấy quê mình
Tháng 12 - 2006
Viết sau khi bão Chachu tàn phá Đà Nẵng, bão số 6-
Zangsane tàn phá Miền Trung, bão số 9-Durian tàn
Phá Miền Nam. Mỗi trận cách nhau vài tháng của năm 2006.
Bắc Nam Trung cũng một nhà
Chia cơm sẻ áo mới là đồng hương
Thương nhau miệng nói tay nhường
Đói no ấm lạnh mới lường thâm sâu
Quê hương mưa nắng dãi dầu
Thiên tai lui tới biển dâu bẽ bàng
Nắng thời hạn hán chói chan
Mưa thời lụt lội tan hoang từng vùng
Lại còn giông tố bão bùng
Lại còn đất lở vô chừng ngửa nghiêng
Quê hương bao nỗi oan khiên
Khắp Nam Trung Bắc mọi miền đắng cay
Nơi này tan nát, trắng tay
Nơi kia điêu đứng, tỏ bày làm sao
Hỏi trời, ông thấp ông cao
Gây chi nông nỗi lao đao thế này
Hỏi trời, còn chút thương thay
Đừng gây oan nghiệt đọa đày trần gian
Việt Nam ơi hỡi Việt Nam
Ba Miền nước Việt chứa chan nhau tình
Đan tay cứu lấy quê mình
Đan tâm hàn gắn an bình nhau nghe
Lá me đưa đẩy lá me
Rau đay rau đắng sau hè có nhau !!!
Ánh Đạo Nhiệm Mầu
Tháng 01 - 2007
Kỷ niệm Khóa Tu Học Phật Pháp Kỳ 6
Từ 31-12-06 đến 04-01-07 tại Nam Úc
Mỗi năm chỉ có một lần
Khóa tu học Phật xoay vần mở ra
Tuyên dương chánh pháp Phật Đà
Thầy trò khắp nẻo gần xa tựu về
Nhận chân bờ giác bến mê
Từ lâu lặn hụp trôi bờ tử sinh
Nhận chân giải thoát vô minh
Từ lâu chìm đắm duyên tình khổ đau
Thầy trò dìu dắt qua cầu
Vượt sông mê muội ngập đầu trầm luân
Biết tu, tỉnh mộng giật mình
Quyết theo ánh đạo quang minh dẫn đường
Biết tu, một chữ tỏ tường
Ba rừng giáo lý thông thương cấp kỳ
Không tu, học hiểu chi li
Khác gì thư viện đen sì đã lâu
Cho hay Phật Pháp nhiệm mầu
Lông rùa sừng thỏ biết đâu mà tìm
Thấy không, Đức Phật ngồi yên
Vẽ chi mộng mị giữa miền Tào Khê
Biết tu, đâu chẳng đường về
Chận đầu sinh tử giác mê dứt liền
Chuông ngân mầu nhiệm thiêng liêng
Vọng vang ánh đạo mọi miền trần gian.
Đóa Hoa Vô Thường
Tháng 01 - 2007
Vô thường một đóa xinh tươi
Từ trong nhân ảnh nụ cười còn vang
Vô thường lướt bóng thời gian
Từ trong thế giới ba ngàn hiển sinh
Tinh anh một khối nguyên trinh
Xuyên bao hữu thể, bóng hình lại qua
Diễm huyền một khối tinh ba
Thong dong sáu nẻo ta bà dạo chơi
Kể từ vô thỉ lên ngôi
Vô thường mở cửa lở bồi hợp tan
Vô chung mờ đáy ngút ngàn
Vô thường ẩn hiện mênh mang chưa thành
Cùng reo vũ trụ vờn quanh
Li ti vật thể treo mành thinh không
Nụ mai chưa tựa thành bông
Cánh vàng đã gởi điệp trùng hư vô
Mịt mù nở đóa tàn khô
Nhị nguyên khép lại đôi bờ rụng rơi
Vô thường còn đó rong chơi
Ngân vang tánh thể ngỏ lời hoan ca
Mơ chi một mái quê nhà
Đâu không chắp cánh nở hoa vô thường.
An Giang, quê tôi
(TP Long Xuyên, TX Châu Đốc)
Tháng 3 – 2007
An Giang quê tôi, đầu nguồn Cửu Long
Đón cả hai dòng, ngay từ biên giới
Mênh mông nước chảy, khi xiết khi ròng
Tiền Giang, bên đó anh trông
Hậu Giang, em đứng chờ mong bên này
Đồng vàng thẳng cánh cò bay
Lúa vàng ửng mộng, đong đầy tình ca
Bao con kênh, rạch, nối qua
Ghe đi dưới nước, cá sa trên bờ
Em gái Hậu Giang, quê hương tôi đó
An Phú, Châu Phú, còn có Châu Thành
Chợ Mới, Phú Tân, lại có Thoại Sơn
Tân Châu, Tịnh Biên, và Tri Tôn nữa
Lại còn Vàm Láng, Châu Đốc, Thất Sơn
An Giang quê tôi
Lúa thóc đầy đồng
Ghe chạy dưới sông
Cá chèo trên nước
Cuộc sống đậm đà
Tình nghĩa mặn mà
Hậu Giang em đó
Ai còn nhớ không.
*****
Bà Rịa – Vũng Tàu, quê tôi
(Tp Vũng Tàu, Tx Bà Rịa)
Tháng 3 – 2007
Bà Rịa quê tôi, Thành phố Vũng Tàu
Một vùng biển lộng trời xanh
Sóng lướt, thi nhau đuổi gió
Mây bay, rượt bóng trên ngàn
Kia, Xuyên Mộc, Long Đất,
Nọ, Châu Đức, Tân Thành
Con người yêu nắng thấm da
Dân tình thắm nghĩa mặn mà mến nhau
Vũng Tàu, bãi trước, bãi sau
Đưa nhau ra biển, nhớ nhau thì về
Bà Rịa ơi,
Giọt mồ hôi vương mùi biển mặn
Vũng Tàu ơi,
Lộng trùng khơi đẩy sóng vô bờ
Thì thầm biển gọi đêm mơ
Lăng tăng biển nhớ vỗ về có nhau
Bà Rịa quê tôi, thành phố Vũng Tàu
Trăng tàn rơi rụng nơi đâu
Còn đây, bãi trước bãi sau, rì rào
Đón mây, xin hỏi ngàn sao
Đi đâu cũng nhớ, mến nhau thì về.
*****
Bạc Liêu, quê tôi
(Thị xã Bạc Liêu)
Tháng 3 – 2007
Quê tôi, vùng đất Bạc Liêu
Ai nghe có biết nhiễu điều hay không
Bạc Liêu, chỉ một dòng sông
Còn toàn kênh, rạch, không thông thì đào
Ở ngay bờ biển, mưa rào
Quanh năm sóng vỗ xạc xào, lạ chưa
Khác nào đem nắng chan mưa
Đem mưa chan nắng, cho vừa hóa công
Bạc Liêu vẫn sống bình yên
Ít sông thì rạch, không kênh thì đào
Ầu ơi, í dầu
Í dầu, ầu ơi
Mình làm mình biết mình ơi
Người dân bốn huyện, một đời vẫn vui
Bạc Liêu là xứ quê mùa
Dưới sông cá chốt trên bờ Triều Châu
Chạnh lòng xa xứ đã lâu
Nhớ canh cá chốt nhớ câu tiếng Tiều
Như Vĩnh Lợi, thì thầm biển cát
Như Giá Rai, Kênh Xáng nối nhau
Như Hồng Dân, nằm kế Gò Quao
Còn Phước Long, hai đầu hai tỉnh
Bạc Liêu quê tôi
Hai tiếng nhiễu điều
Hỏi ai, ai nhớ
Con người Bạc Liêu.
*****
Bắc Giang, quê tôi
(TX Bắc Giang)
Tháng 3 – 2007
Nhớ tỉnh Bắc Giang đẹp tuyệt trần
Sông Cầu uốn khúc gặp Sông Thương
Lục Nam thanh tú chìm mây nước
Chân bước đi rồi, dạ vấn vương
Ai về Bắc Giang, vùng đất quê tôi
Ai đến sông Cầu, ai nhớ sông Thương
Lục Nam, Lục Ngạn mờ sương
Sơn Động, Yên Dũng trên đường đi qua
Việt Yên, Tân Yên hát ca
Hiệp Hòa trổi khúc, đậm đà Lạng Giang
Nhớ người Hùm Xám dọc ngang
Anh hùng Yên Thế vang vang một thời
Ai về Trung Du,
Khi đến Bắc Giang
Nối liền Hà Nội,
Băng lên núi rừng
Bước đi, nửa bước nửa dừng
Sông Cầu gờn gợn, sông Thương ngập ngừng
Dừng chân, bước nữa, hay đừng
Sông Cầu vỗ sóng Sông Thương.
*****
Bắc Cạn, quê tôi
(TX Bắc Cạn)
Tháng 3 – 2007
Bắc Cạn quê tôi, nằm giữa Thượng Du
Năm tỉnh bao quanh, đi đâu không nhớ
Nhớ Sông Cầu thì thầm muôn thuở
Sông Nà Rì tựa cửa Bắc Giang
Nhớ sông Lô, nhớ sông Năng
Nhớ thượng du, nhớ Hồ Ba Bể
Hồ Ba Bể, giữa núi rừng tuyệt thế
Nước trong xanh nhìn trời đất bao la
Như kết tinh thành một dải ngân hà
Mời vũ trụ và trăng sao thăm viếng
Bắc Cạn quê tôi
Như một thân, tựu hình Cao - Bắc - Lạng
Vững như kiềng thạch trụ ba chân
Trải bao phen bèo bọt thế nhân
Vẫn ngạo nghễ đuổi xâm lăng sạch bóng
Bắc Cạn quê tôi
Đây Hồ Ba Bể, đó có Ngân Sơn
Chợ Đồn, Chợ Mới, Na Rì, Bạch Thông
Nhớ thương một mảnh non sông
Thượng du Bắc Cạn một lòng sắt son
Bắc Cạn, cạn mấy không sờn
Cho người Bắc Cạn, vẫn còn nhớ nhau.
*****
Bắc Ninh, quê tôi
(TX Bắc Ninh)
Tháng 3 – 2007
Bắc Ninh quê tôi
Nằm giữa hai bờ trên dòng Sông Đuống
Nhận nước Sông Hồng, chảy về hướng đông
Xuống gặp Sông Thương, đổ sông Thái Bình
Phía bắc còn có Sông Cầu, nối nhịp Bắc Giang
Bắc Ninh quê của chúng mình
Xuất phát tiếng hát câu hò
Tiên Du đưa đẩy Võ Giàng
Trổi khúc nhịp nhàng quan họ Bắc Ninh
Bắc Ninh, ơi hỡi quê mình
Quốc Võ bên đó, Gia Bình bên đây
Lương Tài xin ngỏ lời nầy
Từ Sơn dang rộng kết tay Thuận Thành
Yên Phong, còn nói chi anh
Bước đi chẳng nỡ, bước quanh chẳng về
Ai về Bắc Ninh, trôi về nỗi nhớ
Nhớ Cổ Pháp, dựng xây Nhà Lý
Nhớ Tiên Du, Phù Đổng Thiên Vương
Bát Vân Sơn, lại nhớ Cao Biền
Nhớ quá nhiều, trăm nhớ ngàn thương
Bắc Ninh ta đó nên thơ
Như chim chuyền cánh trên cành líu lo
Líu lo tiếng hát câu hò
Quan họ quan hò, quan họ Bắc Ninh.
Bình Dương, quê tôi
(Thị xã Thủ Dầu Một)
Tháng 3 – 2007
Bình Dương quê tôi
Giữa hai dòng sông
Sông Sài Gòn, Sông Bé
Tiến thẳng về Đồng Nai
Rồi tạo nên Nhà Bè
Bình Dương quê tôi
Dĩ An, Thuận An nối liền thành phố
Thủ Dầu Một ra xa
Dầu Tiếng, Phú Giáo giao hòa
Bến Cát, Tân Uyên liên khúc
Dân tình Bình Dương
Hòa ái mến thương
Như Sông Nước Trong
Như Hồ Đá Bàn
Như Hồ Cần Nôm
Hồ Suối Bông Trang
Bình Dương quê tôi
Ngày ngày đổi mới
Người người đi tới
Công nghiệp dựng nên
Bước tiến ngày mai
Rộng mở thênh thang
Bình Dương quê tôi
Còn có Lái Thiêu
Đất cát phì nhiêu
Cây trái bốn mùa
Nếp sống chan hòa
Con người Bình Dương.
*****
Bình Định, quê tôi
(Thành phố Qui Nhơn)
Tháng 3 – 2007
Bình Định quê tôi, đất cày lên sỏi đá
Mỗi năm hai mùa, một nắng một mưa
Biển réo trùng khơi, rừng khua gió núi
Dòng máu miền trung, dũng khí có thừa
Nhớ thuở nào tháp chàm Chiêm quốc
Nhớ thuở nào nhà Nguyễn Tây Sơn
Ngược thời gian không thể nào hơn
Xuôi thời gian rạng soi sử sách
Qui Nhơn ơi, Vân Canh, Tuy Phước
Phù Cát ơi, Vĩnh Thạnh, Hoài Nhơn
Phù Mỹ ơi, Hoài Ân, An Lão
Đá hay vàng, thử mấy sắt son
Đèo Cù Mông, xuôi Nam, thẳng tiến
Đèo An Khê, vắt vảnh cao nguyên
Sông Hà Thanh xuyên thành ra biển
Sông Lại Giang thẳng tắp Thái Bình
Nhớ không anh, đất cày sỏi đá
Nhớ không em, vùng đất nằm nôi
Dừa Tam Quan, củ mì, của “nẫu”
“Nẫu” ra sao,
“Nẫu” cũng là Bình Định, quê tôi !
*****
Bình Phước, quê tôi
(Thị xã Đồng Xoài)
Tháng 3 – 2007
Bình Phước quê tôi, tay vẫy tay chào
Bao nhiêu đồn điền, cây trái vương cao
Lập ấp khẩn hoang, khai nuơng khai rẫy
Đắp xây đời mới, nặng sức cần lao
Khó khăn nào rồi cũng đi qua
Giọt mồ hôi mưa nắng chan hòa
Giữa núi rừng thông thương biên giới
Tay đan tay ôm ấp mọi nhà
Bình Phước quê tôi, ta còn ghi nhớ
Nhớ Đồng Xoài, Đồng Phú năm xưa
Nhớ Bù Đăng, Phước Long chẳng vừa
Còn Lộc Ninh, Bình Long đây nữa
Cả một vùng nghiêng nắng, đổ mưa
Bình Phước quê tôi
Mở thượng nguồn Sông Bé
Rẽ một nhánh Đồng Nai
Mênh mông Bù Gia Mập
Mộng đời, ru Thác Mơ
Bình Phước quê tôi
Một nhánh Đồng Nai
Mở dòng Sông Bé
Mộng đời, ru Thác Mơ.
*****
Bình Thuận, quê tôi
(Thành phố Phan Thiết)
Tháng 3 – 2007
Bình Thuận quê tôi, Phan Thiết hữu tình
Tuy Phong – Phan Rí, ôm ấp Bắc Bình
Đức Linh, Tánh Linh, Hàm Tân, Phú Quý
Anh, Hàm Thuận Bắc, em, Hàm Thuận Nam
Nương sông La Ngà, xuyên qua ba huyện
Theo dòng Sông Cả, giữa phố thanh tao
Đến mũi Kê Gà, viếng thăm Hòn Bà
Đi ra Mũi Né, nhớ ghé Hòn Lao
Ai về Bình Thuận, Phan Thiết quê tôi
Nước mắm thơm thơm, lừng danh Nam Bắc
Hữu xạ nhiên hương
Không thêm không bớt
Quê tôi hiền hòa
Ngọc nhiểu, châu sa
Bình Thuận ơi, nghĩa nặng tình nồng
Bình Thuận ơi, biển nhớ chờ sông
Cho người Bình Thuận
Muôn thuở bình mông
Phan Thiết ơi, phố nhỏ quanh phường
Phan Thiết ơi, cỏ ngậm mùi sương
Cho người Phan Thiết
Trọn đời mến thương.
*****
Bến Tre, quê tôi
(Thị xã Bến Tre)
Tháng 3 – 2007
Bến Tre quê tôi
Quê hương của bốn dòng sông
Mạ non nho nhỏ ruộng đồng
Lá dừa không xanh bến cát
Lúa vàng thưa thớt trổ bông
Sông Mỹ Tho đi về Cửa Đại
Sông Ba Lai đến Cửa Ba Lai
Sông Hàm Luông mở Cửa Hàm Luông
Sông Cổ Chiên còn đi xa nữa
Bến Tre quê tôi,
Quê hương của bốn dòng sông
Muốn đi cho hết, không ghe thì đò
Qua cầu, xe chạy ro ro
Làm sao nghe được câu hò trên sông
Hò ơi, ới hò
Ai về, có nhớ ai không
Ai về, ai nhớ, dòng sông, ghe, đò
Mùa hè nắng đổ, ai lo
Mùa đông lành lạnh, ai cho ấm lòng
Hò ơi, ới hò
Bình Đại ơi, nhớ Châu Thành, Chợ Lách
Mỏ Cày ơi, nhớ Thạnh Phú, Giồng Trôm
Còn kia, ai nhớ thương mình
Vân Tiên nhớ mẹ, bóng hình Ba Tri
Hò ơi, ơi hò
Bến phà Rạch Miễu thầm thì
Hỏi người bên đó tên gì,
Ơi hò, hò ơi,
Tên là Bến Tre.
*****
Cà Mau, quê tôi
(TP Cà Mau)
Tháng 3 – 2007
Mũi Cà Mau, ngàn trùng sóng vỗ
Ải Nam Quan, mù tỏa sơn khê
Hai đầu kết một bài thơ
Tạo thành hình thể dư đồ Việt Nam
Cà Mau ơi, Thới Bình có nhớ
Từ Đầm Dơi cho tới U Minh
Trần Văn Thời ru hời Cái Nước
Ngọc Hiển chùi mũi nhọn ra khơi
Nhớ thuở nào Nam Kỳ Lục Tỉnh
Nhớ thuở nào Mạc Cửu xa xưa
Nhớ Phan Thanh Giản nặng thề
Vì dân vì nước, tuẫn thân, quên mình
Thương U Minh, rừng tràm thâm thấp
Thương Sông Trẹm, nước chảy lờ đờ
Anh đi em ở lại chờ
Bên dòng Sông Trẹm sắc nhòa không pha
Mịt mờ Phú Quốc xa xa
Côn Sơn trắng xóa trùng ba sóng cồn
Hòn Khoai nho nhỏ
Rạch Tàu không xa
Cà Mau ơi, Cà Mau ơi !
Cao Bằng, quê tôi
(TX Cao Bằng)
Tháng 3 – 2007
Cao Bằng quê tôi
Ở thượng du, trông đẹp nên thơ
Núi rừng cao, nắng gọi gió mời
Cảnh thiên nhiên, hang động tuyệt vời
Đi đến rồi, luôn nhớ khó quên
Cao Bằng quê tôi
Nhiều sắc dân hòa vui thân ái
Sống hồn nhiên, không kể thiệt hơn
Đối đãi nhau niềm nỡ, mặn nồng
Đẹp biết bao, hỡi người sơn cước
Ta cùng nhau cất bước đi thăm
Thăm Trà Lĩnh, Hạ Lang, Trùng Khánh
Thăm Hòa An, Bảo Lạc, Bảo Lâm
Thăm Nguyên Bình, Hà Quảng, Thạch An
Đâu cũng Thông Nông, đâu cũng Quảng Hòa
Cao Bằng quê tôi
Sông Bằng Giang ghe thuyền xuôi ngược
Sông Quy Sơn dọc theo biên giới
Khi vượt đèo, khi băng thác
Bản Giốc đây rồi, cột móc Việt – Trung
Nhớ Cao Bằng, nhớ về Bắc - Lạng
Ngàn năm qua, bạc áo sa trường
Ngàn năm sau, trấn thủ biên cương
Cao Bằng ơi, Cao - Bắc - Lạng, nhớ thương.
*****
Cần Thơ, quê tôi
(TP Cần Thơ, TX Vị Thanh)
Tháng 3 – 2007
Cần Thơ quê tôi, thành phố Miền Tây,
trên đồng bằng sông Cửu Long
Cần Thơ quê tôi, nét đẹp Miền Nam,
trên một dòng nước Hậu Giang
Cần Thơ ơi, cây trái xinh tươi
Nụ ươm hoa, trổ bông bốn mùa
Cần Thơ ơi, mắt thắm môi cười
Lúa đong đưa, thuyền reo gió nắng
Như Châu Thành, Vị Thanh, Long Mỹ
Như Vị Thủy, Thốt Nốt, Ô Môn
Còn kia Phụng Hiệp vuông tròn
Như trăng mười sáu, thanh hơn trăng rằm
Cần Thơ quê tôi
Đẹp lắm ai ơi
Trường Xuân bên đó
Giai Xuân bên này
Có bờ Kênh Xáng Nàng Mau
Kênh Đứng, Cầu Nhiệm, đợi chèo đi qua
Cần Thơ, một bến sông trăng đó
Một mái chèo đưa đẩy mấy trăng
Mây nước đôi bờ lay bóng nguyệt
Cô Hằng thấp thoáng vẻ bâng khuâng
Cần Thơ ơi ! Cần Thơ ơi !
*****
Đà Nẵng, thành phố quê tôi
Tháng 3 – 2007
Đã Nẵng mến yêu, thành phố đây rồi
Mây nước đẹp màu, thành phố quê tôi
Có sóng Biển Đông, gập ghềnh bến cảng
Có Ngũ Hành Sơn, ngất ngưởng lưng đồi
Sông Cầu Đo, chia đôi hai ngả
Sông Cu Đê, một bến Kim Liên
Đại bác đì đùng Lan sa Pháp
Của một thời không thể nào quên
Nhớ Hải Châu, Liên Chiểu
Nhớ Sơn Trà, Hoàng Sa
Nhớ Thanh Khê, Hòa Vang, vang mãi
Nhớ con người Đà Nẵng mến yêu
Ai về, chớ có đi
Ai đi, nhớ trở về
Trả quên, còn giữ nhớ
Kim Liên vẹn câu thề
Đã Nẵng quê tôi đó
Đà Nẵng phố phường đây
Đèn mờ giăng giăng mắc
Tình ta mãi đong đầy.
*****
Đắk Lắk, quê tôi
(Thành phố Buôn Ma Thuột)
Tháng 3 – 2007
Buôn Ma Thuột, thành phố cao nguyên
Trù phú, khang trang, đất bạc, đất vàng
Một thuở xa xưa, hoàng triều cương thổ
Cây rừng, gỗ quí, đồn điền thênh thang
Nam, tiếp giáp Lâm Đồng, Bình Phước
Bắc, tiếp nối Gia Lai, Kon Tum
Đông, thông thương Nha Trang, Phú Yên
Tây, băng núi rừng bát ngát Cao Miên
Đắk Lắk, quê hương tôi
Một vùng mênh mông đó
Nghe tiếng Buôn, là biết ai rồi
Nghe tiếng Làng, còn chi nói nữa
Buôn Ma Thuột, đất bạc đất vàng
Cà phê thượng thừa, bậc nhất Việt Nam
Xuất khẩu đông – tây, ngang tầm thế giới
Cao su thượng thặng, lắm mối chào hàng
Buôn Ma Thuột ơi !
Đắk Lắk tôi ơi !
Rừng núi bạt ngàn
Đẹp lắm người ơi !!!
*****
Đồng Nai, quê tôi
(Thành phố Biên Hòa)
Tháng 3 – 2007
Đồng Nai quê tôi, miền đông đất đỏ
Cây trái bốn mùa, xanh ngát nên thơ
Bưởi Biên Hòa, thanh thanh từng tép
Mít Long Khánh, ngọt ngọt đến xơ
Đồng Nai quê tôi, làm sao kể xiết
Đồn điền thẳng tắp, vườn rẫy bạt ngàn
Khi nắng lên, nắng đổ da vàng
Khi mưa xuống, mưa sa trũng đất
Từ Nhơn Trạch, Long Thành, Xuân Lộc, Long Khánh,
Băng lên trên Định Quán, Tân Phú, Vĩnh Cửu bao la
Len về Thống Nhất, Biên Hòa
Một vùng Đồng Nai, miền đông đất đỏ
Sông Đồng Nai rạt rào sóng vỗ
Sông La Ngà nước chảy âm vang
Cùng đổ vào khu Hồ Trị An
Rồi băng ra Cần Giờ thăm biển
Quê hương tôi, đẹp lắm Đồng Nai
Áo quần đất đỏ không phai
Bước đi, bụi bám chân tay
Bước về, bụi vướng Đồng Nai, không về.
*****
Đồng Tháp, quê tôi
(TX Sa Đéc, TX Cao Lãnh)
Tháng 3 – 2007
Ai về Đồng Tháp quê tôi
Thẳng cánh cò bay, mây ngàn lướt gió
Gạo trắng trăng thanh, bếp lửa tình nồng
Mùa hè, gọi nắng trên sông
Mùa mưa, vốc nước ven kênh xạc xào
Sông Tiền Giang, rạt rào xanh biếc
Sông Cửu Long, hai nhánh Hậu - Tiền
Ruộng đồng bát ngát phì nhiêu
Phù sa bồi đắp mỹ miều Miền Nam
Ai về Đồng Tháp quê tôi
Thương Tam Nông, Tân Hồng, Hồng Ngự
Thương Sa Đéc, Cao Lãnh, Châu Thành
Lấp Vò, mấp mé Lai Vung
Tháp Mười, ôm ấp Thanh Bình quê tôi
Đồng Tháp ơi,
Đồng Tháp ơi,
Sông Hồ, khúc rẽ Tam Giang
Đông – Tây Tân Thuận, mênh mang nỗi niềm
Đi đâu cũng nhớ Sông Tiền
Nhớ về Đồng Tháp của miền quê tôi.
*****
Gia Lai, quê tôi
(Thành phố Pleiku)
Tháng 3 – 2007
Gia Lai quê tôi
Thành phố cao nguyên Pleiku
Núi rừng vợn khói, tỏa sương mù
Cây cao gió mát chờ trăng xuống
Đón những vì sao nhấp nháy chơi
Có cô giặt áo ở ven rừng
Mấy chị quảy gùi sát mé nương
Mấy anh nhanh tay đào xới rẫy
Lâu lâu xuống phố đổi đôi lần
Gia Lai quê tôi
Dân số gần triệu người
Thượng - Kinh hòa chung sống
Chia nhau tiếng nói cười
Đêm lên, đèn thắp phố
Lấp lánh trăng sao soi
Xa xa rừng núi vắng
Văng vẳng nhạc tưng bừng
Bập, bùm, bùm, núi rừng khua tiếng hát
Bập, bùm, bùm, rừng núi gọi lửa lên
Tiếng thanh tao vang lừng như chim hót
Tiếng vỗ tay đom đóp, pháo nổ giòn
Gia Lai quê tôi
Chan hòa điệu sống
Người người vui vầy
Thương quá Gia Lai.
*****
Hà Giang, quê tôi
(TX Hà Giang)
Tháng 3 – 2007
Ai thương nhớ Hà Giang
Quê tôi sống lầm than
Trên thượng du Việt Bắc
Tháng ngày trải gian nan
Ai thương nhớ Hà Giang
Quê tôi luyện thép gang
Cùng người dân sáu tỉnh
Nung máu đỏ da vàng
Sáu tỉnh giao liên, liền biên giới
Trấn biên cương, bảo vệ sơn hà
Từ ngàn xưa, bao thế kỷ ông cha
Đến ngàn sau, hàng cháu con dấn bước
Vì quê hương, keo sơn quyết sống
Vì tổ quốc, không ngại hy sinh
Hồn sử thiêng, quyền quyện oai linh
Hồn dân tộc, bảo tồn nòi giống
Giống Lạc Hồng, ngàn năm rạng rỡ
Khí hùng anh từ Bắc tới Nam
Từ Cà Mau tới Ải Nam Quan
Dân Việt Nam, nước Việt Nam lưu truyền muôn thuở
Tiếng Sông Lô, đời đời ghi nhớ
Tiếng Sông Gầm, nhắc nhở hôm nay
Tiếng Sông Chảy, đến tận ngày mai
Nhớ sáu tỉnh địa đầu, và thương nhớ Hà Giang.
*****
Hà Nam, quê tôi
(TX Phủ Lý)
Tháng 3 – 2007
Ai về thăm đất Hà Nam
Sông Hồng, Sông Đáy, Châu Giang nối bờ
Đi qua Phủ Lý nên thơ
Viếng làng Ninh Thái, thờ Lê Đại Hành
Ung Liêm, thờ Đinh Tiên Hoàng
Hai làng quyện khói Đinh – Lê thuở nào
Kiện Sơn, chân núi thì sao
Bồng Nga lấn thế, vua Trần dấu đây (1)
Viếng thăm Kim Bảng, chưa khuây
Chùa Bà Đanh, ở chốn nầy, hay sao (2)
Duy Tiên, nằm ở trên cao
Bình Lục, dưới thấp xạc xào gió bay
Lý Nhân, anh ở bên này
Thanh Liêm em đó, cỏ cây tươi màu
Bụi mờ xơ xác bờ lau
Hà Nam ta đó, biển dâu không sờn
Đá vàng thử mấy sắt son
Ta luôn thương nhớ, vẫn còn Hà Nam.
(1) Vào năm 1384, nước ta bị Chế Bồng Nga sang đánh, Nhà Trần núng thế, phải đem châu báu giấu ở dưới chân núi Kiện Sơn này.
(2) Thật ra là Chùa Bảo Sơn, huyện Kim Bảng. Chùa tọa lạc sâu trong vùng đồi núi và thung lũng bên bờ Sông Đáy. Trong chùa có thờ tượng một người đàn bà tên là Bà Đanh, có công gìn giữ ngôi chùa này. Xưa kia, vùng này có nhiều thú dữ, rất ít khách vãng lai, họa hoằn một năm đôi lần nhưng phải kéo nhau thật đông mới được. Còn bình thường thì chùa Bảo Sơn vắng ngắc. Nhưng người ta ít gọi vắng như chùa Bảo Sơn, mà thường gọi vắng như chùa Bà Đanh. Vô tình trở thành một câu tục ngữ thông dụng hơn các câu tục ngữ, tuy không biết có Chùa Bà Đanh không và ở đâu, chính thị có thật và ở đây rồi.
Nhớ về Hà Nội
Tháng 3 – 2007
Hà Nội, mến yêu ơi
Ngàn năm văn vật, trên nước non mình
Hà Nội, mến yêu ơi
Cái nôi dân tộc, kết vạn nẻo đường
Giòng giống Tiên Rồng, một cõi quê hương
Hà Nội mến yêu, ba sáu phố phường
Vang khắp đất trời, muôn vạn yêu thương
Mặt Hồ Gươm lung linh mây trời
Mặt Hồ Tây xanh biếc tuyệt vời
Hồ Trúc Bạch lượn màu thanh khiết
Hồ Đống Đa gương chiếu rạng soi
Ôi Văn Lang, tiếng nói hồn thiêng
Ôi Hùng Vương, quốc tổ Việt Nam
Ôi Thăng Long, kinh đô trời Nam
Ngàn xưa huy hoàng, ngàn sau rạng rỡ
Thanh Trì, lại nhớ Thanh Xuân
Đống Đa, lại nhớ Bà Trưng
Ba Đình, băng qua Cầu Giấy
Từ Liêm, bắt mạch Tây Hồ
Anh ở Gia Lâm, tôi bờ Hoàn Kiếm
Em đi Đông Anh, tôi về Sóc Sơn
“Dù cho nước chảy đá mòn”
Ngàn năm văn vật, vẫn còn thênh thang
Hà Nội ơi, dấu xưa còn đó
Hà Nội ơi, ba sáu phố phường
Thủ đô non nước của mình
Thủ đô tổ quốc Việt Nam.
Hà Nội ơi, Hà Nội ơi !!!
Hà Tây, quê tôi
(TX Hà Đông, TX Sơn Tây)
Tháng 3 – 2007
Nhớ tỉnh Hà Tây thật mến thương
Bức tranh trần thế quả không lường
Danh lam thắng cảnh trêu năm tháng
Nữ kiệt anh hùng rạng bốn phương
Ngô Quyền, Bố Cái, nhớ Ba Vì
Núi Tản, Sông Đà, tiếc Mỵ Nương
Mỹ Đức kỳ quan, thăm Hương Tích
Hát Giang trầm mặc nhớ Trưng Vương
Kìa, em chiếc áo lụa Hà Đông
Kìa, anh cốt cách ở Sơn Tây
Hoài Đức, Ứng Hòa, Phúc Thọ đó
Phú Xuyên, Chương Mỹ, Thường Tín đây
Hà Tây quê tôi,
Quốc Oai, Thanh Oai vờn sắc thể
Thạch Thất, Đan Phượng, lượn tứ thân
Không riêng áo lụa Hà Đông ấy
Mặc khách phong trần đãi thế nhân
Hà Tây anh đi
Hà Đông em đợi
Hà Tây đâu rồi
Áo lụa Hà Đông.
Hà Tĩnh, quê tôi
(TX Hà Tĩnh, TX Hồng Lĩnh)
Tháng 3 – 2007
Đi về Hà Tĩnh, nhớ gì không anh
Đi về Hà Tĩnh, nhớ gì không em
Cánh đồng muối trắng, da nắng hoen vàng
Tình sâu nghĩa nặng, biển nhớ mênh mang
Nhớ Thạch Hà, nhớ về Hà Tĩnh
Nhớ Nghi Xuân, nhớ dòng Sông Lam
Thương Hồng Lĩnh, thương qua Cam Lộc
Thương Đức Thọ, thương qua Hương Sơn
Hương Khê thương nhớ Vũ Quang
Cẩm Xuyên - Kẻ Gỗ, Kỳ Anh không sờn
Lại còn thương nhớ Hoành Sơn
“Hoành Sơn nhất đái”, keo sơn muôn đời
Qua Đèo Ngang, nhớ về Bà Huyện
Bà Huyện Thanh Quan, với Vịnh Đèo Ngang
“Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta”
Đi về Hà Tĩnh, còn nhớ không anh
Đi về Hã Tĩnh, còn nhớ không em
Đèo Ngang bên đó, Sông Lam bên nầy
Tình sâu nghĩa nặng nào khuây
Nhớ về Hã Tĩnh, đong đầy tình ta.
Hải Dương, quê tôi
(TP Hải Dương)
Tháng 3 – 2007
Quê tôi ở tỉnh Hải Dương
Có nhiều sông rạch, ruộng vườn tốt tươi
Lúa vàng, reo nắng mỉm cười
Đồn điền, đón gió mở lời hoan ca
Trồng chè, bông vải, cà phê
Ngô, khoai, đậu, sắn, và dâu nuôi tằm
Bình Giang liền với Cẩm Giàng
Kế bên Thanh Miện, Ninh Giang, Tứ Kỳ
Thanh Hà, Gia Lộc ta đi
Kim Thành, Nam Sách thầm thì bên sông
Bước qua để nhớ Kinh Môn
Ghé thăm Kiếp Bạc, gợn hồn Chí Linh
Đền thờ Hưng Đạo thánh minh
Ba phen đại thắng Nguyên Mông kinh hoàng
Kiếp Bạc vách núi thành đồng
Góp phần giữ nước như sông Thái Bình
Hải Dương non nước quê mình
Nhớ bông dệt vải, nhớ tằm ươm tơ
Đi đâu cũng nhớ thương về
Hải Dương còn đó câu thề năm xưa.
Hải Phòng, quê tôi
(TP Hải Phòng, TX Đồ Sơn)
Tháng 3 – 2007
Hải Phòng phố cảng mênh mông
Nguyên Vịnh Bắc Bộ, biển đông nơi này
Hải Phòng năm cửa sóng lay (1)
Bức tranh thủy mạc tô bày Đồ Sơn
Đồ Sơn lại nhớ Sầm Sơn
Còn kia kiều diễm Hạ Long tuyệt vời
Biển đông như đã đón mời
Bước đi chạnh nhớ Vũng Tàu, Nha Trang
Trở về thành phố Hải Phòng
Thành phố kỹ nghệ, kinh thương quê mình
Mười hai quận huyện thênh thênh
Mỗi nơi một vẻ như mình với ta
Nhắc qua Cát Hải, Cát Bà
Nằm riêng ốc đảo mặn mà biển khơi
Hải Phòng tôi đó ai ơi
Khi ra Bắc Bộ đừng quên Hải Phòng
Bao phen chiến thắng ngoại xâm
Bạch Đằng dậy sóng, bạt hồn Bắc phương
Bao phen xâm thực Tây Phương
Bắc Bộ dậy sóng tư lường hồn ai
Cũng đừng ngấm nghé ngày mai !!!
(1) Sông Thái Bình chạy ra cửa Thái Bình. Sông Văn Úc chạy ra cửa Văn Úc. Sông Lạch Tray chạy ra cửa Lạch Tray. Sông Cửa Cấm chạy ra Cửa Cấm. Sông Bạch Đằng chạy ra cửa Nam Triệu.
Hòa Bình, quê tôi
(TX Hòa Bình)
Tháng 3 – 2007
Quê em ở xứ Hòa Bình
Lắng nghe em kể xứ mình cho nha
Quê em rừng núi không hà
Một con sông chính, Sông Đà xinh xinh
Đổ vào hồ lớn Hòa Bình
Nước ăm ắp nước, băng mình chảy đi
Chảy đi còn nhắc thầm thì
Muốn tìm bóng nước, bước qua Sông Hồng
Người Mường sống thật là đông
Xen lẫn người Thái sớm hôm vui vầy
Người Kinh cũng kéo lên đây
Chan hòa êm ấm đong đầy tình ca
Lạc Sơn trông vẻ thật thà
Kỳ Sơn kết nghĩa mặn mà Lương Sơn
Yên Thủy, Lạc Thủy không sờn
Tân Lạc, Đà Bắc trăng vờn ven sông
Mai Châu e ấp ngóng trông
Cao Phong tao nhã mến lòng Kim Bôi
Như trăng nghiêng nửa lưng đồi
Như sao nhấp nháy ngỏ lời xa xa
Hòa Bình em đó, thật mà
Có ai muốn biết, ghé qua Hòa Bình
Bờ cây khép lá lưu hình
Núi rừng bỏ ngỏ tự tình non cao
Biết đâu, xin hỏi trăng sao !!!
Hưng Yên, quê tôi
(TX Hưng Yên)
Tháng 3 – 2007
Hưng Yên em ở Trung Châu
Chạy từ Sông Luộc nhập lưu Sông Hồng
Hưng Yên em toàn đồng bằng
Nhiều con sông rạch ngập ngoằng đi qua
Em không nói tiếng kiêu sa
Nhất Kinh Kỳ, nhì Phố Hiến, thật là quê em
Văn Giang sánh bước Văn Lâm
Khi qua Kim Động, nhớ thầm Ân Thi
Mỹ Hào, Yên Mỹ thầm thì
Khoái Châu trăng vợn, nhớ gì đêm thâu
Hỏi nàng Tiên Lữ về đâu
Phù Cừ lên tiếng đã lâu lâu rồi
Hưng Yên em đó, ai ơi
Bên thời Hà Nội, bên thời Hà Đông
Bên thời áo lụa phơi sông
Bên thời áo gấm giữa dòng thành đô
Hưng Yên, một thoáng xa mơ
Thôi, không đi nữa, trở về Hưng Yên.
Khánh Hòa, quê tôi
(TP Nha Trang, TX Cam Ranh)
Tháng 3 – 2007
Ai có về Nha Trang
Miền thùy dương cát trắng
Giữa trời mây xanh biếc
Mênh mông rải nắng vàng
Khánh Hòa, quê tôi đó
Gom vẻ đẹp thiên nhiên
Tranh thêu, còn thiếu nét
Hoa gấm, còn thiếu duyên
Khánh Sơn, Khánh Vĩnh, Vạn Ninh
Đẹp thay Diên Khánh, vẹn tình Trường Sa
Ninh Hòa, ân nghĩa thiết tha
Cam Ranh mây nước mặn mà thùy dương
Trông xa ra biển điệp trùng
Cầu Đá, Hòn Yến, gọi hồn Hòn Tre
Nha Trang, em có nghe
Vỗ về, sông Bến Cát
Khói tỏa, hồ Đá Bàn
Sương phủ, đầm Nha Phu
Dốc đá, in hình soi sóng vỗ
Triền đồi, bóng nguyệt lộng trùng dương
Nha Trang sơn thủy hữu tình đó
Tình nhớ, thương tình, vạn nhớ thương.
Kiên Giang, quê tôi
(TX Rạch Giá, TX Hà Tiên)
Tháng 3 – 2007
Kiên Giang quê tôi, sông nước đôi bờ
Ai đi có nhớ, ai về có thương
Một dòng bên đục bên trong
Ai về Miệt Thứ, ai mong nhớ người
Kiên Giang quê tôi, một trời thương nhớ
Nhớ Rạch Giá, An Minh, Vĩnh Thuận
Nhớ Hà Tiên, Tân Hiệp, Kiên Lương
Châu Thành, Hòn Đất, Giồng Trôm
An Biên qua bến nối liền Gò Quao
Còn kia Phú Quốc xa xa
Hòn Nghệ, Hòn Rái, Hòn Tre, Mũi Dừa
Rạt rào sóng đẩy xa đưa
Thuyền không đợi bến chưa vừa lòng ai
Hà Tiên quê tôi,
Điểm cuối Miền Nam, giáp Miên giáp Thái
Rạch Giá quê tôi,
Đền Nguyễn Trung Trực, uy hiển thánh linh
Chở che non nước của mình
Chan hòa vui sống, dân tình ấm no
Hà Tiên ơi, thạch động nên thơ
Rạch Giá ơi, sóng bạc xa mờ
Một sông nước chảy hai bờ
Bên trong bên đục, ai chờ nhớ ai.
Kon Tum, quê tôi
(Thị xã Kon Tum)
Tháng 3 – 2007
Quê em ở xứ Kon Tum
Núi rừng réo gọi Trường Sơn
Miên, Lào, hai phương góp gió
Đêm về tắm ánh trăng sao
Quê em ở xứ Kon Tum
Nhạc rừng vi vu tiếng hát
Chim rừng lảnh lót ngân vang
Phất phơ áo bay đón nắng
Bước đi thoăn thoắt nhịp nhàng
Dak Su, dak Nghe, dak Poine
Bao con sông nhỏ ngoan hiền
Nai vàng thong dong bờ suối
Là quê tôi đó, Kon Tum
Anh có nghe Đắk Hà, Đắk Tô
Anh có nghe Đắk Glei, Ngọc Hồi
Em Kon Plông, Sa Thầy
Giữa miền cao nguyên đó
Người đồng bằng, lên cao, mới khó
Người miền cao xuống thấp, dễ ơi
Bập bùng xa đưa nhảy lửa
Ấm êm một mái cuộc đời
Anh cất chòi, cao cao mé núi
Em lều tranh, thấp thấp ven rừng
Cho rừng nghiêng nghiêng bóng núi
Chan hòa, cuộc sống Kon Tum.
Lâm Đồng, quê tôi
(TP Đà Lạt, TX Bảo Lộc)
Tháng 3 – 2007
Đà Lạt mến yêu, thành phố sương mù
Lâm Đồng núi rừng, một vùng mênh mông
Nói đến Việt Nam, nơi nào nghỉ mát
Đà Lạt ứng liền, bậc nhất Việt Nam
Đà Lạt mến yêu, thành phố sương mù
Suối Vàng, Suối Bạc, nét đẹp thiên thu
Có Hồ Xuân Hương, có Hồ Than Thở
Đồi Thông Hai Mộ, như một giấc mơ
Kia, Lâm Hà, Bảo Lâm, Cát Tiên
Kia, Đức Trọng, Đạ Huoai, Đạ Tẻh
Di Linh, Bảo Lộc, nổi tiếng danh trà
Đơn Dương châu thành, lâm sản Lạc Dương
Đà Lạt mến yêu, thành phố sương mù
Một lần đến rồi, ai nhớ, ai quên
Gởi gió ngàn bay, gởi làn mây trắng
Trăng gác đầu non, phố lạnh lên đèn
Đà Lạt ơi, thành phố sương mù
Đà Lạt ơi !
Đà Lạt ơi !
Thành phố tôi yêu.
Lai Châu, quê tôi
(TX Điện Biên Phủ)
Tháng 3 – 2007
Quê em vùng Lai Châu
Hoàng Liên Sơn, bước mau
Vầng trăng nghiêng đỉnh đầu
Óng vàng soi mái tóc
Quê em vùng Lai Châu
Gió rừng phơn phớt má
Nắng rừng xuyên kẽ lá
Rơi giọt nắng loanh quanh
Trung – Lào, hai phương mỏi mắt
Ngắm nhìn cô gái Lai Châu
Trăng sao, dỗi hờn man mác
Thế nhân, dễ mấy tìm cầu
Hoàng Liên Sơn cao nhất
Chỉ tấm tắc, tiếc thôi
Buồn không, người phương ấy
Đừng mơ ước chi nào
Quê em vùng Lai Châu
Đẹp từ bên Mường Lay
Đẹp đến chốn Mường Lè
Nhờ Sìn Hồ, Phong Thổ
Nên đẹp như Tủa Chùa
Anh đứng từ Tuần Giáo
Anh đứng từ Điện Biên
Nhìn bồng lai tiên cảnh
Lai Châu, đẹp nhất mọi miền.
Lạng Sơn, quê tôi
(TX Lạng Sơn)
Tháng 3 – 2007
Lạng Sơn quê tôi
Một trong 6 tỉnh địa đầu phương Bắc
Một trong cửa ngõ đường bộ, gần nhất thủ đô
Quê hương ta, vẻ vang sự nghiệp, cơ đồ
“Anh hùng tử, khí hùng bất tử”
Nhớ Đồng Đăng, mắt hoen mờ lệ sử
Nhớ Chi Lăng, bạc phai áo chiến bào
Văn Lãng, Cao Lộc rạt rào
Lộc Bình, Văn Quan tê tỉ
Tràng Định giữ yên vị trí
Đình Lập trấn thủ biên cương
Bình Gia, nhắc đến nhớ thương
Bắc Sơn, Hữu Lũng khói hương chưa tàn
Lạng Sơn quê tôi
Có động Tam Thanh
Có Phố Kỳ Lừa
Anh quyết Kỳ Cùng
Em nhớ Vọng Phu
Quê tôi ở tỉnh Lạng Sơn
Sắt son không nhạt, đá mòn không phai
Lạng Sơn tình sử vương dài
Vẽ tranh bất tuyệt treo đài biển dâu
Sơn hà Nam quốc minh châu
Việt Nam sông núi, địa đầu Lạng Sơn.
Lào Cai, quê tôi
(TX Lào Cai, TX Cam Đường)
Tháng 3 – 2007
Lào Cai quê tôi,
Ngẩng đầu phương Bắc, chân duỗi phương Nam
Như Hồng Hà nước chảy mênh mang
Như thượng du, núi rừng hùng vĩ
Thủ phủ Lào Cai, trấn ngay Hà Khẩu
Bát Xát đây, vách núi thành đồng
Mường Khương đây, sừng sững non sông
Một động thủ, Bảo Yên, Bảo Thắng
Yên Bàn, ngẩng lưng trời, đỡ nắng
Than Uyên, trèo dốc đá, che mưa
Sa Pa, tuyệt nhân thế bốn mùa
Thử hỏi, tìm đâu ra trong hoàn vũ
Thiên nhiên, khéo dày công từ thuở
Khi đất trời chuyển mạch lúc hồng hoang
Một Sa Pa, không thể có đâu hơn
Hoa vũ trụ, thắm tô vùng Việt Bắc
Lào Cai ơi, hoàng hôn chưa kịp tắt
Thắp khung trời đã có ánh sao đêm
Hay vầng trăng khi khuyết tận đáy liềm
Ta vẫn có Sa Pa, lồng lộng quá.
Long An, quê tôi
(Thị xã Tân An)
Tháng 3 – 2007
Long An quê tôi,
Vàm Cỏ Đông, Vàm Cỏ Tây, đi về một mối
Tân Hưng, Vĩnh Hưng, Mộc Hóa, bên này
Đức Huệ, Đức Hòa, Bến Lức, bên kia
Tân Thạnh, Thạnh Hóa hát ca
Thủ Thừa, Tân Trụ, chan hòa Tân An
Cần Giuộc, Cần Đước vang vang
Cho dòng Vàm Cỏ lan man Châu Thành
Long An quê tôi, ai còn có nhớ
Lòng Nhật Tảo, xác tàu còn đó
Nguyễn Trung Trực, sử tích lưu danh
Nêu cao chí khí hùng anh
Của người dân Việt ngàn năm không sờn
Long An quê tôi,
Hàng dừa nước thẹn thùng khép lá
Tà áo ai gió phất bay bay
Gạo Nàng Thơm ửng nắng hây hây
Khóm Lương Hòa dịu ngọt thanh thanh
Vàm Cỏ Đông, anh đi
Vàm Cỏ Tây, em đợi
Những bờ kênh giao nối
Trăng lăn sóng thì thầm
Long An quê tôi
Sông nước mênh mang
Thơm thơm mùa lúa mới
Ươm tình sống chứa chan.
Nam Định, quê tôi
(TP Nam Định)
Tháng 3 – 2007
Nam Định quê tôi ai có nhớ
Vùng đất thanh bình giữa hai sông
Biển đông sóng vỗ reo bờ cát
Sông Đáy cong cong đỡ Sông Hồng
Nhớ Ý Yên, nhớ về Giao Thủy
Nhớ Trực Ninh, Nam Trực, Xuân Trường
Nhớ Mỹ Lộc, Vụ Bản, Nghĩa Hưng
Thương Hải Hậu sông trăng đẩy sóng
Chờ ngày lên, Thái Bình gọi nắng
Đợi đêm về, gác mái hoàng hôn
Để lắng nghe nỗi nhớ chưa mòn
Nhớ Phủ Giầy - Quỳnh Hoa Công Chúa (1)
Và để nhớ, Đền Thành Vàng muôn thuở (2)
Nơi sản sinh những người kiệt xuất Nhà Trần
Dù trải qua : phong sương, tuế nguyệt, phù vân
Không phai mờ những tấm gương rạng soi kim cổ
Nhớ không anh, Nam Định quê tôi
Nhớ không em, Nam Định quê tôi
Sử tích còn ghi
Lưu truyền mãi mãi.
(1) Công Chúa Liễu Hạnh, dân đất Bắc tôn là Bà Chúa Liễu Hạnh, lập đền Phủ Giầy tại Vụ Bản để thờ Bà. Tục truyền, bà là một vị tiên tên Quỳnh Hoa, bị đày xuống trần gian, thời Vua Lê Anh Tôn, làm con của ông Lê Thái Công, thôn Vân Cát, xã Yên Thái, Vụ Bản.
(2) Đền Thành Vàng, được lập để thờ các vua Nhà Trần, tại làng Tức Mạc, huyện Mỹ Lộc. Làng Tức Mạc là quê hương chính của các vua Nhà Trần vậy.
Nghệ An, quê tôi
(TP Vinh, TX Cửa Lò)
Tháng 3 – 2007
Quê tôi vùng đất Nghệ An
Nghĩa Đàn thơm tiếng, Nam Đàn thơm danh
Hưng Nguyên sát thành phố Vinh
Nghi Lộc ngấm nghé xinh xinh Cửa Lò
Diễn Châu cát trắng nên thơ
Quỳnh Lưu sóng vỗ ven bờ biển đông
Quỳ Châu tựa cửa Quế Phong
Quỳ Hợp vén lối Con Cuông, Tân Kỳ
Yên Thành lên tiếng thầm thì
Đô Lương ai nhớ, ai về Thanh Chương
Anh Sơn có nhớ Kỳ Sơn
Bên dòng Sông Cả, Tương Dương ai cùng
Nghệ An rừng núi chập chùng
Trường Sơn mờ khói vẫy vùng biển khơi
Nghệ An thế núi lưng đồi
Đi đâu cũng nhớ tình người Nghệ An.
Ninh Bình, quê tôi
(TX Ninh Bình, TX Tam Điệp)
Tháng 3 – 2007
Ninh Bình quê tôi, cực nam đất Bắc
Gối đầu Thanh Hóa, cực bắc Miền Trung
Bên dòng Sông Đáy, nước chảy vang vang
Nhìn ra biển khơi, trùng trùng sóng vỗ
Hoa Lư xưa, cờ lau Bộ Lĩnh
Là kinh đô, một thuở Đinh – Lê
Tam Điệp xưa, Hưng Đạo quyết thề
Đinh Công Tráng, một thời kháng Pháp
Ai về Ninh Bình, vùng đất quê tôi
Thăm Gia Viễn, Nho Quan đưa tay bên đó
Thăm Yên Mô, Yên Khánh nối tay bên này
Còn Kim Sơn lắc biển sóng lay
Như bàn tay đỡ vòm trời thơ mộng
Nhớ không em, sông Vân, núi Thúy (1)
Nhớ không em, thạch động Thiên Tôn
Hoa Lư ơi, nước chảy đá mòn
Còn Ninh Bình, còn đây thương nhớ.
(1) Sông Vân gọi đủ là sông Vân Sàng. Núi Thúy gọi đủ là núi Dục Thúy. Sông Vân bao bọc ba mặt quanh núi Thúy, núi Thúy chỉ còn một mặt dính vào đất liền, ngay giữa tỉnh lỵ.
Ninh Thuận, quê tôi
(Thị xã Phan Rang)
Tháng 3 – 2007
Ai về Ninh Thuận, quê hương tôi
Phố cát bụi bay, gọi nắng bốn mùa
Gắn liền Phan Rang, Tháp Chàm trầm lắng
Để nhớ nhung thừa, một thoáng xa xưa
Phan Rang tôi ơi !
Tháp Chàm tôi ơi !
Đôi mắt xa đưa, hoen mờ cố sử
Có những đêm về, hồn mộng Chiêm xưa
Lệ thấm bờ mi, nhỏ giọt thầm mưa
Khói tỏa bay bay, như tháp hương Chàm
Ninh Thuận quê tôi
Vật đổi sao dời
Nước lở cát bồi
Mây trắng mênh mang
Kìa, Ninh Phước, Ninh Hải
Kìa, Bác Ái, Ninh Sơn
Bao sông Con, đổ về Sông Cái
Lại, Cà Ná, Mũi Dinh, Hòn Đỏ, Hòn Chồng
Anh và tôi, chan hòa điệu sống
Tôi và anh, muối mặn tình nồng
Nước chảy qua cầu
Biển lắng chìm sâu
Nước chảy qua cầu
Biển lắng chìm sâu.
Phú Thọ, quê tôi
(TP Việt Trì, TX Phú Thọ)
Tháng 3 – 2007
Phú Thọ quê tôi
Nửa thời gối mộng thượng du
Đồi cao núi thẳm sương mù rừng sâu
Nửa thời gối mộng trung châu
Hai miền xuôi - ngược, bắc cầu lại qua
Kinh – Hoa - Mường – Mán chan hòa
Đồn điền, nương, rẫy, đơm hoa bốn mùa
Ruộng đồng phe phảy gió lùa
Tre, mây, gỗ, lá nắng mưa che mình
Hồng Hà uốn khúc lượn quanh
Sông Lô, sông Hắc, nước xanh xanh rì
Khởi từ thành phố Việt Trì
Em thì Thanh Thủy, anh thì Lâm Thao
Thanh Ba rẽ lối Sông Thao
Hạ Hòa hai nửa nằm cao trên đầu
Đoan Hùng núi nhớ rừng sâu
Yên Lập cây cối nhuộm màu Thanh Sơn
Phù Ninh gió thoảng từng cơn
Tam Nông xuống thấp mưa nguồn bụi bay
Miền Xuôi miền Ngược tháng ngày
Anh bên núi dốc, em đây lưng đồi
Nhớ thương Phú Thọ ai ơi
Tình người Phú Thọ vang lời hát ca.
Phú Yên, quê tôi
(Thị xã Tuy Hòa)
Tháng 3 – 2007
Quê hương tôi, vùng đất Phú Yên
Không giàu sang, lắm bạc, nhiều tiền
Nhưng hai hai, chung đôi sánh bước
Nên muôn đời không thể nào quên
Huyện Sông Cầu, còn có Sông Cầu
Huyện Sông Hinh, bên Hồ Sông Hinh
Lại Đồng Xuân, Sơn Hòa kết mối
Còn Tuy An, sát nách Tuy Hòa
Sông Đà Rằng, vòng quanh uốn khúc
Sông Kỳ Lô, dẫn lối xa xa
Cù lao Xanh, thì thầm biển nhớ
Biển bao la, vỗ, Hòn Mái Nhà
Phú Yên ơi, quê hương ta đó
Tuy Hòa ơi, thị xã nên thơ
Gối hai phương, hai đèo, hai ngả
Nên đi đâu, đi khó, dễ về
Tôi đưa anh đi về
Tôi đưa em đi về
Hai ngả, hai đèo
Vùng đất Phú Yên.
Quảng Bình, quê tôi
(TX Đồng Hới)
Tháng 3 – 2007
Ai về Quảng Bình, vùng đất quê tôi
Dừng chân đứng lại đôi lời nhớ ghi
Đến đây, đừng có ngại chi
Nỗi niềm còn đó, ai vì, có nghe
Đến Đồng Hới, thầm thì biển gọi
Đến Quảng Ninh, thăm thẳm Hạ Lào
Sông Gianh ơi, hồn sử rạt rào
Lệ Thủy ơi, lung linh Bến Hải
Nhớ Bố Trạch, lại thương Quảng Trạch
Nhớ Tuyên Hóa, lại thương Minh Hóa
Biển Đông ngàn sóng
Trường Sơn ngàn trùng
Thương quá Quảng Bình
Nối Bắc liền Nam
Tự ngàn xưa, là tiền đồn bảo quốc
Mấy trăm năm, làm đầu cầu mở cõi xuyên Nam
Bắt ngang Đồng Hới - Quảng Bình
Nước non một giải, quê mình thắm tươi
Quảng Bình, vùng đất quê ta
Còn thêm thạch động Phong Nha tuyệt vời
Dừng chân, nhắn gởi đôi lời
Quảng Bình tôi đó, muôn đời nhớ thương.
Quảng Nam, quê tôi
(TX Tam Kỳ, TX Hội An)
Tháng 3 – 2007
Hội An - Quảng Nam, thành phố cổ
Tam Kỳ thị xã, kết tơ duyên
Cho người xứ Quảng, quê tôi đó
Địa linh nhân kiệt của một miền
Điện Bàn, Đại Lộc, nối Duy Xuyên
Hiệp Đức, Quế Sơn, kết Huyện Hiên
Nam Giang, Phước Sơn, Trà My nữa
Thăng Bình, Tiên Phước, dệt Núi Thành
Trăng gió hữu tình soi non nước
Thu Bồn quyền quyện hát Vu Gia
Cửa Đại, An Hòa, reo Dung Quất
Quảng Nam tôi đó, đượm tình ca
“Eng, không eng, tét đèn đi nghẻo”
“Úi chui choa, ngọt lụa, tơ tàm” (tơ tằm)
Thương quá chừng cái xứ Quảng Nam
Nói một lời đóng cột mất đinh
Nhớ miền trung Quảng Nam yêu dấu
Ta hẹn nhau, cùng đón nhau về
Thời gian gởi nhớ trôi năm tháng
Ta đón nhau về, trọn tình quê.
Quảng Ngãi, quê tôi
(Thị xã Quảng Ngãi)
Tháng 3 – 2007
Quê hương tôi Quảng Ngãi cằn khô
Mé gối cao nguyên, mé vỗ bờ
“Quảng Ngãi hay lo” là thế đó
Của, thời, gian khó, có công cho
Quảng Ngãi ơi tình nghĩa nặng tình
Ngay đầu đời thuở mới vừa sinh
Khi lớn lên đi đây đi đó
Đi đến đâu cũng nhớ quê mình
Nhớ : Sơn Hà, Sơn Tịnh, Sơn Tây
Nhớ : Bình Sơn, Lý Sơn, dặn lòng
Thương : Đức Phổ, Nghĩa Hành, Tư Nghĩa
Thương : Ba Tơ, Mộ Đức, Minh Long
Trà Bồng nhẹ ru Trà Khúc
Nam Châm sóng đẩy Sa Huỳnh
Sông Vệ ngập ngừng Cửa Lở
Chợ Chùa thư thả ngắm trăng
Quảng Ngãi ơi !
Quảng Ngãi ơi !
Dù sống ở đâu
Lòng nhớ dặn lòng !
Quảng Ninh, quê tôi
(TP Hạ Long, TX Cẩm Phả, TX Mông Cái, TX Uông Bí)
Tháng 3 – 2007
Quảng Ninh, sơn thủy nhất trời đông
Như một kỳ quan, đó Hạ Long
Như một Trúc Lâm, đó Yên Tử
Nhắc hai, cũng đã nhất non sông
Quảng Ninh quê tôi
Tỉnh cực bắc còn reo sóng biển
Tỉnh đầu tiên, liền biển giáp Trung Hoa
Tỉnh ven biển, gối núi rừng chất ngất
Nghề biển vơi đầy, nghề quặng phủ trầm kha
Cẩm Phả ơi, nhớ Vân Đồn, Móng Cái
Yên Hưng ơi, nhớ Hoành Bồ, Bình Liêu
Uông Bí ơi, nhớ Quảng Hà, Ba Chẽ
Tiên Yên ơi, nhớ Cô Tô, Đông Triều
Quảng Ninh quê tôi, lạ không anh
Với ba Thị xã, một tỉnh thành
Hỏi nơi nào một thành ba thị
Ngoài Quảng Ninh, không thể có thêm
Hạ Long khéo vẽ bức dư đồ
Thạch động nghiêng trời, đẩy sóng xô
Tiên cảnh cố chầu xin đến viếng
Thế nhân tấm tắc, ngủ còn mơ.
Quảng Trị, quê tôi
(TX Quảng Trị, TX Đông Hà)
Tháng 3 – 2007
Ai về Quảng Trị, quê hương tôi
Nửa mảnh cằn khô, vắt núi đồi
Nửa mảnh chênh vênh, trèo biển cả
Hỡi người Quảng Trị của tôi ơi
Đây, Đa Krông, Hướng Hóa, Gio Linh
Kia, Cam Lộ, Triệu Phong, Đông Hà
Vĩnh Linh, Hải Lăng, hai đầu hai ngã
Ngược ra Miền Bắc, xuôi về Miền Nam
Ri, Bến Hải, đây rồi
Rứa, Thạch Hãng, kia thôi
Soi Cửa Tùng, Cửa Việt
Nhớ quê tôi đời đời
Nhớ Cổ Thành còn lưu dấu tích
Nhớ đến thời mở nước xa xưa
Nhớ lằn ranh con đò vĩ tuyến
Quảng Trị ơi, biết nói sao vừa
Tôi đi về Quảng Trị quê tôi
Thắp ngọn đèn khuya viết những lời
Tình tự, nỗi niềm trao nhau đó
Cho người Quảng Trị của tôi ơi.
Sài Gòn, thành phố mến yêu
Tháng 3 – 2007
Sài Gòn, thành phố mến yêu
Phố xá công viên, thanh tú mỹ miều
Hạnh phúc phú cường, vươn cao rực sáng
Sức sống thăng hoa, đẹp nhất đô thành
Sài Gòn, hòn ngọc viễn đông
Ba trăm năm rạng rỡ non sông
Ba trăm năm đi vào lịch sử
Vang danh bốn phương, giòng giống Lạc Hồng
Sài Gòn, còn nhớ không em
Bốn tỉnh ven biên, bảo bọc châu thành
Mười một quận năm nào
Nay phát triển hăm hai
Từ Quận 12, băng ra Thủ Đức
Bình Chánh, Hóc Môn, đi tới Củ Chi
Bình Thạnh, Phú Nhuận, ta bước chân đi
Gò Vấp, Tân Bình, hòa vang lên tiếng
Nhà Bè, Cần Giờ, còn nhớ không em
Sài Gòn, còn nhớ không em
Nhớ Chợ Bến Thành, nhớ phố Thanh Đa
Nhớ Chợ An Đông, nhớ Bến Bạch Đằng
Nhớ sông Nhà Bè, phân hai nước chảy
“Nhà Bè, nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về”
Nhà Bè, nước chảy đó đây
Ai về bên đó, bên đây thì về.
Ôi, nhớ Sài Gòn, thành phố mến yêu
Nhớ những đêm khuya, nhớ những buổi chiều
Nhớ lúc lang thang, đèn mờ giăng mắc
Để nhớ Sài Gòn, thành phố tôi yêu.
Nhớ Sài Gòn
Tháng 3 – 2007
Sài Gòn ơi !
Nhớ Sài Gòn, dâng tràn trong nỗi nhớ
Nhớ Sài Gòn, ôi niềm nhớ không tên
Có những đêm, rơi vào giấc ngủ quên
Choàng thức dậy, giọt buồn lăn trên má
Sài Gòn ơi !
Nhớ Sài Gòn, con đường nào xanh lá
Con đường nào, in dấu, bước chân đi
Chiếc lá khô phơi cát bụi thầm thì
Phố xá khuya, đèn mờ giăng xanh đỏ
Nhớ Sài Gòn, nét đan thanh kết sử
Ba trăm năm, hòn ngọc viễn đông
Ba trăm năm, minh châu trời Nam
Cho nước Việt thành ba miền rạng rỡ
Sài Gòn ơi !
Nhớ Sài Gòn, lâng lâng trong nỗi nhớ
Nhớ hừng đông, nắng gọi, phố vươn lên
Nhớ chiều về, nắng ngủ, kéo hoàng hôn
Nhớ phố thị, về khuya, còn vui sống
Sài Gòn ơi !
Nhớ Sài Gòn, như tình yêu muôn thuở
Nhớ Sài Gòn, như tình nhớ thiết tha
Thời gian qua, không nhòa nhạt phôi pha
Thời gian tới, vẫn ngời ngời tươi sáng
Sài Gòn ơi,
Sài Gòn ơi,
Hòn ngọc viễn đông
Minh châu trời Nam,
Rực sáng !!!
Sơn La, quê tôi
(TX Sơn La)
Tháng 3 – 2007
Quê em miền Sơn La
Núi đồi vang tiếng hát ca
Chim muông hòa reo trổi khúc
Nhạc rừng theo gió bay xa
Quê em miền Sơn La
Nước reo róc rách Sông Đà
Nước reo gập ghình Sông Mã
Rì rào suối nhỏ ngân nga
Từ Quỳnh Nhai, đến Sông Mã, Thuận Châu
Từ Mai Sơn, đến Mường La, Yên Châu
Bắc Yên, Phù Yên hai mối
Mộc Châu kê gối mộng đầu
Quê em miền Sơn La
Nối liền Thanh Hóa thật xa
Chạy lên trùng trùng Việt Bắc
Bờ Tây, bát ngát Thượng Lào
Sơn La quê em
Ngàn cây reo gió
Ngàn lá đón sương
Ngọn cỏ bên đường
Ghi dấu thương thương
Sơn La quê em
Hốc đá làm nhà
Núi đồi che nắng
Rừng kín đan mưa
Thiên nhiên hòa vang tiếng hát
Hát cùng cô gái Sơn La.
Sóc Trăng, quê tôi
(Thị xã Sóc Trăng)
Tháng 3 – 2007
Ai về Sóc Trăng, quê hương tôi
Cuối dòng Hậu Giang, cát lở bồi
Biển Đông tràn sóng, thi nhau vỗ
Chan bờ muối mặn, sống đầy vơi
Ai về Sóc Trăng, thương người Việt – Miên
Cả hai chung sống, qua rạch, qua kênh
Múa “Lâm Thôm” nhẹ nhàng uốn khúc
Giải xà rông muôn sắc muôn màu
“Bòn tâu na”, ai biết đâu
Long Phú bên đó, Vĩnh Châu bên này
Thạnh Trị, Mỹ Tú, dang tay
Kế Sách rộng mở, đong đầy Mỹ Xuyên
Như Biển Đông rạt rào sóng biếc
Như Hậu Giang, cuối ngọn vơi đầy
Sóc Trăng tôi đó, còn đây
Việt – Miên hòa ái, vui vầy tình ca
Sóc Trăng quê tôi
Muối mặn mềm môi
Đi đâu cũng nhớ
Nhớ về Sóc Trăng.
Tây Ninh, quê tôi
(Thị xã Tây Ninh)
Tháng 3 – 2007
Ai về Tây Ninh, vùng đất quê tôi
Tòa thánh Tây Ninh, hoành tráng huy hoàng
Có núi Bà Đen, uy linh ngự trấn
Có Vàm Cỏ Đông, bàng bạc vô vàn
Dương Minh Châu, Gò Dầu, Trảng Bàng bên đó
Bốn huyện giáp Miên, liên tiếp bên này
Tân Châu, Tân Biên, rừng thiêng biên giới
Châu Thành, Bến Cầu, sóng nước nhẹ lay
Kìa, Hồ Dầu Tiếng, mênh mông
Kìa, bờ Suối Đá, là ngà
Rồi Kà Tum, Xa Mát
Rồi Nước Đục, Tha La
Tây Ninh, quê hương tôi
Từ thời mở nước lâu rồi
Một phần sinh thể Việt Nam
Bảo tồn đến tận ngày mai
Ai về Tây Ninh, vùng đất quê tôi
Đất thánh, núi Bà
Tình nghĩa mặn mà
Nước chảy đá mòn
Không thuở nào phai.
Thái Bình, quê tôi
(TX Thái Bình)
Tháng 3 – 2007
Ai về Thái Bình quê hương tôi
Đồng bằng lớn nhất xứ trung châu
Bốn sông thì thầm reo biển cả
Phù sa màu mỡ đất tô bồi
Em đứng Sông Hồng, anh chờ Sông Luộc
Em Sông Trà Lý, anh Sông Diêm Hộ, ra khơi
Bốn dòng nếm biển mặn môi
Thái Bình thắm thiết vang lời hát ca
Ta sẽ đi thăm
Tiền Hải, Thái Thụy ven bờ
Quỳnh Phụ bên đó đợi chờ Vũ Thư
Kiến Xương thơ mộng lắm ư
Đông Hưng bén gót bước qua Hưng Hà
Nhớ về Thái Bình
Viếng Chùa Keo, thăm Khổng Minh Không (1)
Viếng Tiên La, thăm Bát nạo phù Tướng (2)
Và còn nữa, biết bao đền thờ quyện khói
Để nhớ Thái Bình, vùng đất quê tôi.
(1) Chùa Keo nằm tại làng Dũng Nghĩa, có thờ Thiền sư Khổng Minh Không, một quốc sư thời nhà Lý.
(2) Làng Tiên La, có đền thờ Bà Bát nạo phù Tướng, một nữ tướng của Hai Bà Trưng.
Thái Nguyên, quê tôi
(TP Thái Nguyên, TX Sông Công)
Tháng 3 – 2007
Thái Nguyên tôi ở trung du
Trung châu cũng giáp, thượng du cũng liền
Sông Cầu đồng thấp một miền
Băng lên rừng núi triền triền mênh mông
Chiều về, đổ bóng hoàng hôn
Đầu hôm, đã hiện vầng trăng óng vàng
Có nhiều hang động mênh mang
Danh lam thắng tích khang trang mỹ miều
Thái Nguyên tôi thật đáng yêu
Chứa chan sự sống, nâng niu dân tình
Phú Bình hoa lá xinh xinh
Phú Lương tươi tốt, ven mình bên sông
Đồng Hỷ nhớ viếng Chùa Hang
Đại Từ ân đức, an nhàn Phổ Yên
Định Hóa núi thẳm rừng thiêng
Võ Nhai đồi dốc nối liền thượng du
Thái Nguyên quê của ta ơi
Bên Hồ Núi Cốc, ngỏ lời nhau nghe
Đi đâu cũng nhớ trở về
Thái Nguyên yêu dấu, ước thề có nhau
Dù cho mưa dãi nắng dầu
Nhớ thương một thuở ban đầu Thái Nguyên.
Thanh Hóa, quê tôi
(TP Thanh Hóa, TX Bỉm Sơn, TX Sầm Sơn)
Tháng 3 – 2007
Thanh Hóa quê tôi, non sông liền mối
Hai mươi bốn huyện, nối kết liên đài
Một thành phố, hai thị xã hoa cài
Tạo thành khối sơn lâm trấn thủy
Ai về Thanh Hóa, có nhớ Sầm Sơn
Nhớ Bỉm Sơn, lại nhớ Nga Sơn
Nhớ Triệu Sơn, lại nhớ Quan Sơn
Còn đây Cẩm Thủy, Thọ Xuân thuở nào
Sơn sơn, thủy thủy thanh tao
Cho người Thanh Hóa rạt rào mến thương
Núi Tùng ơi, Triệu Trinh lưu dấu
Tây Đô ơi, nghĩa sĩ anh linh
Lam Sơn ơi, áo vải phạt Minh
Dựng xây non nước của mình
Ngàn năm còn đó, bóng hình không phai
Thanh Hóa quê tôi,
Khi thời phất nghĩa dựng cờ
Khi thời gối mộng trăng mơ đẹp tình
Đi đâu cũng nhớ quê mình
Bên dòng Sông Mã, nặng tình thiết tha.
Thừa Thiên, quê tôi
(Thành phố Huế)
Tháng 3 – 2007
Ai đã từng biết Huế,
Quê hương tôi, vùng đất thần kinh
Vọng Cố Đô, trăm thương ngàn nhớ
Thừa Thiên ơi, in bóng vương hình
Bao lăng tẩm, đền đài, còn đó
Nội - ngoại thành, di tích, còn đây
Cầu Trường Tiền, sáu vài, mười hai nhịp
Dòng Hương Giang, năm tháng vơi đầy
Hương Thủy, Hương Trà, a, A Lưới
Quảng Điền, Phong Điền, phú, Phú Vang
Nam Đông bên nớ, ni Phú Lộc
Mô, ghé Phú Bài, tê Thuận An
(Cánh gió – Phú Bài, nước – Thuận An)
Ai đã từng biết Huế
Ai chưa biết chi ai
Cố đô xa xưa đó
Nay tình kết phương đài
Đàn Nam Giao, ai thương ai nhớ
Núi Ngự Bình, ai ngóng ai trông
Nón bài thơ nghiêng nghiêng mái đẩy
Mỗi đi về, còn nhớ, đêm đông !!!
Đèo Hải Vân, thiên nhai vọng nguyệt
Biển Thái Bình, hải giác chờ trăng
Hai phương há biết làm sao trọn
Hèn chi man mác ánh trăng ngàn.
Tiền Giang, quê tôi
(TP Mỹ Tho, TX Gò Công)
Tháng 3 – 2007
Tiền Giang quê tôi, đẹp lắm ai ơi
Đẹp như sông nước, của người Tiền Giang
Mới vừa ghé đến Mỹ Tho
Đã nghe thơm phức, Nàng Thơm - Chợ Đào
Đông – Tây, dừng bước chưa qua
Có con nhạn trắng la đà Gò Công
Cái Bè, Cai Lậy ven sông
Kênh Xáng – Tân Phước, chèo ghe Châu Thành
Tiền Giang quê tôi,
Cửa ngõ xuôi Nam
Đầu cầu Đồng Tháp
Mỹ Thuận ơi, biết mấy trăm năm
Dừng chân mỏi gối, chưa qua được phà
Mỹ Thuận ơi, thương quá hôm nay
Hai bên mấy lối, xe qua ào ào
Cảm cơ công đức thanh cao
Tăng thêm sức sống ngọt ngào Miền Nam
Tiền Giang ơi,
Tiền Giang ơi,
Gò Công, nhạn trắng la đà
Mỹ Tho, ai nhớ Chợ Đào – Nàng Thơm
Trà Vinh, quê tôi
(Thị xã Trà Vinh)
Tháng 3 – 2007
Quê em, ở sát biển Đông
Hai bên mấp mé, hai sông, mấy bờ
Cổ Chiên, hai nhánh lững lờ
Hậu Giang, hai nẻo, đợi chờ Biển Đông
Đố anh, có biết đâu không
Trà Vinh em đó, biết không, chưa nào
Cầu Ngang, ngay cửa Cung Hầu
Trà Cú, cuối ngọn của dòng Hậu Giang
Men lên, sẽ gặp Tiểu Cần
Cầu Kè, một mối, có ngần ngại chi
Càng Long, kế đó bước đi
Qua Sông Láng Thế, gặp ngay Châu Thành
Muốn đi Duyên Hải không anh
Bốn mùa sóng vỗ gập ghình Biển Đông
Ai về, có nhớ ai không
Trà Vinh em đó, chờ mong ai về.
Tuyên Quang, quê tôi
(TX Tuyên Quang)
Tháng 3 – 2007
Tuyên Quang quê tôi, giữa miền thượng du
Rừng núi điệp trùng, dốc đèo hiu hắt
Lâm sản, khoáng sản, mở một trời gai góc
Rẫy bắp, nương khoai, nằm vắt vảnh lưng đèo
Nhà lá, nhà sàn, đeo vách đá cheo leo
Người Tuyên Quang, vẫn bình yên vui sống
Mường, Mán, Thổ, Mèo cùng nhau đồng vọng
Như núi rừng hòa điệp khúc ngân vang
Đưa tay lên, vói được ánh trăng vàng
Xòe bàn tay, đón ngàn sao lấp lánh
Mùa hè đến, đâu cần máy lạnh
Mùa đông về, không đụng bếp ga
Người dân tôi chẳng ngại những trầm kha
Vẫn sinh tồn và ngày ngày vươn tới
Tuyên Quang quê tôi
Tiếng Sông Lô, băng thác ghềnh nhắn gởi
Tiếng Sông Gầm, vượt đèo dốc kêu vang
Cho người dân sống Tuyên Quang
Chiêm Hóa vờn núi, Na Hang đùa rừng
Hàm Yên, cây cối chập chùng
Yên Sơn đeo đá, vui cùng Sơn Dương
Tuyên Quang tình tự vấn vương
Tuyên Quang thẳng tiến trên đường tương lai.
Vĩnh Long, quê tôi
(Thị xã Vĩnh Long)
Tháng 3 – 2007
Quê tôi, vùng đất Vĩnh Long
Hai sông nước chảy song song hai bờ
Cổ Chiên, Sông Hậu nên thơ
Có Sông Mang Thít, se tơ hai dòng
Long Hồ, hai nửa ven sông
Vũng Liêm cũng thế, Trà Ôn cũng đồng
Bình Minh, sánh bước Tam Bình
Không kênh thì rạch, vẹn tình đôi ta
Vĩnh Long vui sống chan hòa
Cù Lao Cái Các cùng Cù Lao Mây
Vĩnh Long tôi ở bên này
Qua Cầu Mỹ Thuận, miền Tây đây rồi
Muốn thăm nét đẹp Cần Thơ
Cái Vồn – Bình Thủy, ngang bờ Hậu Giang
Vĩnh Long, còn đó âm vang
Ai qua, có nhớ bên đàng, Vĩnh Long.
Vĩnh Phúc, quê tôi
(TX Vĩnh Yên)
Tháng 3 – 2007
Vĩnh Phúc quê tôi
Nằm bên Sông Lô, kết thương Sông Hồng
Bạch Hạc bây giờ, là Phong Châu xưa
Kinh đô Hồng Bàng, từ thời khai quốc
Tuế nguyệt rêu mờ, nền cũ nắng mưa
Vĩnh Phúc quê tôi
Là quê hương Trưng Nhị, Trưng Trắc
Bậc Nữ Vương non nước trời Nam
Thân nữ nhi trầm mình Sông Hát
Mê Linh ngàn năm, hình bóng không nhòa
Vĩnh Phúc quê tôi
Vĩnh Tường ơi
Nhớ đền thờ đời Hùng Vương mười tám
Hồn phách Mỵ Nương, phảng phất nơi này
Thổ Tang ơi,
Nhớ Nguyễn Thị Giang tử tiết nơi đây
Ta bước chân đi, sương khói bay bay
Vĩnh Phúc quê tôi
Nhớ Vĩnh Yên ngàn xa xưa đó
Nhớ Vĩnh Lạc gối mộng Mê Linh
Nhớ Vĩnh Tường ôm ấp Bình Xuyên
Lập Thạch nào ngăn cách Tam Dương
Đầm Vạc hoàng hôn, đèn lên thắp phố
Tam Đảo sớm chiều, đãi khách vãn lai
Nhớ hương xưa, lối cũ hoa cài
Ngân tình dài, Vĩnh Phúc quê tôi.
Yên Bái, quê tôi
(TP Yên Bái, TX Nghĩa Lộ)
Tháng 3 – 2007
Quê tôi, Yên Bái sao quên
Ba con sông lớn tạo nên hình hài
Sông Đà, réo rắt ngân dài
Sông Hồng, uốn khúc miệt mài thời gian
Sông Chảy, nước chảy mênh mang
Hồ Thác Bà, rộng thênh thang giữa rừng
Yên Bái vang tiếng anh hùng
Mười ba nghĩa sĩ chống phường thực dân
Mù Căng Chải, những phong trần
Trạm Tấu, Nghĩa Lộ, Trấn Yên đường đường
Lục Yên, em đó thương thương
Văn Yên em đó, vấn vương những chiều
Yên Bình, dáng vẻ yêu kiều
Thác Bà gợn sóng, tơ điều, nhớ ai
Khí hùng Yên Bái không phai
Mười ba nghĩa sĩ, phương đài thơm hương
Thương Cô Bắc, ngủ khám đường
Thương Cô Giang, ngủ cố hương của người
Rưng rưng nước mắt mỉm cười
Việt Nam muôn thuở của người Việt Nam
Yên Bái ơi !
Yên Bái ơi !
Rạng danh nét sử đan thanh
Anh đi, em ở, chờ anh trở về
Trở về, nguyên vẹn ước thề
Như hình với bóng, không hề nhạt phai.
- Kiếp Phù Vân Bạch Vân Nhi
- Quán Sinh Tử Bạch Vân Nhi
- Luật Nhân Quả Lê Huy Trứ
- Duyên Nghiệp Sinh Khởi Bạch Vân Nhi
- Con Nguyện Thích Minh Lễ
- Thơ Mặc Giang - Quyển 6 (Từ bài 501 đến 600) Mặc Giang
- Thơ Mặc Giang - Quyển 5 (từ bài 401 đến 500) Mặc Giang
- Thơ Mặc Giang - Quyển 4 (Từ bài số 301 đến 400) Mặc Giang
- Thơ Mặc Giang - Quyển 2 (100 bài : 101 – 200) Mặc Giang
- Thơ Mặc Giang - Quyển 3 (bài 201 đến 300) Mặc Giang
- Thơ Mặc Giang - Quyển 1 (bài 02 – 100) Mặc Giang
- Đời Bạch Vân Nhi
- Đôi Bờ Bạch Vân Nhi
- Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Quyển 16 (Từ bài 1501 đến bài số 1602) Mặc Giang
- Sống là...? Chánh Bảo Trung
Đánh giá bài viết này
Cùng tác giả
- Quyểt định thu hồi và tiêu hủy sách "Việt Nam Thi Sử Hùng Ca"- Tác giả Trần Trí Trung
- Tiếng gọi Miền Trung
- Điện Thư Về Việc Ra Quyết Định thu hồi và tiêu hủy tập thơ "Việt Nam Thi Sử Hùng Ca"
- Tuổi trẻ Việt Nam
- Tuổi học trò
- Xin đừng đạp đổ
- Đôi lời mộc mạc
- Lại Tuổi trẻ học đường
- Cùng Tuổi trẻ học đường
- Bài thơ ngồ ngộ kiêu sa
Bình luận (0 đã gửi)
Gửi bình luận của bạn
BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)