Nơi Vạn Linh tự bắt đầu…

Đã đọc: 1456           Cỡ chữ: Decrease font Enlarge font
image

Với vai trò một tu sinh, tôi đến Vạn Linh tự - Thiên Cẩm Sơn vào một ngày nắng đẹp. Trước mắt tôi mở ra một khung cảnh thần tiên đến lạ thường. Đó là một ngôi chùa trang nghiêm bên hồ Thủy Liêm rộng lớn..

 Chùa Vạn Linh được rất nhiều khách thập phương đến tham quan và lễ bái vì vẻ đẹp uy nghi vốn có, đặc biệt ngôi chính điện là nơi giữ chân khách nhiều nhất. Giữa chính điện thờ tôn tượng Đức Thích Ca Mâu Ni ngồi dưới cội bồ-đề chạm nổi bằng đá quý, xung quanh là cảnh núi rừng có Chư Thiên hội tụ. Trần chính điện rất cao, có đèn như những vì sao lấp lánh. Khách viếng chùa không ngừng trầm trồ khen ngợi và tán thán.

Ngày thứ hai ở Thiên Cẩm Sơn, chiều hôm ấy trời kéo mây vần vũ, từng cụm mây lớn trôi nhanh trên đầu, rồi như bị một sức mạnh vô hình kéo xuống từng đợt, phủ thành một màn sương dày đặc. Và mưa trút xuống ào ào, tiếng sét sát bên tai, từng tia sấm kéo dài trên nền mây xám. Tôi vội vàng chạy vào chính điện lớn trú mưa.

Đứng một mình nơi hành lanh chính điện, qua màn mưa dày, trước mắt tôi là ngôi thất nhỏ lặng lẽ nằm giữa những tán cây. Tôi chợt thấy mắt ướt, không rõ vì mưa hay vì điều gì khác. Tại ngôi thất này, từng có một vị tu sĩ lặng lẽ sống một mình, chỉ với một chiếc giường đơn sơ, một cái tủ nhỏ và một hạnh nguyện lớn. Tôi không thể thôi nhìn về hướng ấy, nghĩ đến những ngày mưa nắng mà vị tu sĩ đã đi qua, tưởng như thấy Người vẫn đang hiện diện…

 Khung cảnh trước mắt tôi nhòa dần, như lùi lại vào một ngày mưa của quá khứ, khi những cổng lớn, hành lang dài kia, những mái ngói cao rộng này vẫn chưa tồn tại…

Vào thời điểm ấy, Thiên Cẩm Sơn vẫn còn là một ngọn núi hoang vu, vắng vẻ, không có người, đường lên núi phải lách giữa rừng cây dày đặc nhiều tầng, ánh nắng không bao giờ có cơ hội chạm đất. Thời tiết ở độ cao hơn 500m thật sự rất khắc nghiệt, nhất là không điện, không nước, không chút tiện nghi. Vì điều gì mà một người có thể từ bỏ mọi thứ để chọn một cuộc sống như thế?

Đêm đầu tiên, vì chưa quen với khí hậu và không gian nơi đây nên tôi không cách nào chỉ vài phút, mà có thể chợp mắt được ngay;cộng thêm  tiếng côn trùng kêu, tiếng chó sủa ở bờ hồ và tiếng gió rít từng đợt dọa ngất những người mới đến như chúng tôi.Đêm khuya, thấm mệt, cơn buồn ngũ đã ngập tràn trong tôi và tôi thiếp đi giữa bao người đang say giấc nồng.

Sáng sớm, khi cả hội chúng đang tụng kinh thì hàng loạt một loại côn trùng có cánh bay kín đầu người. Trong khi quý thầy vẫn điềm nhiên như không thì chúng tôi cứ né qua lại, liên tục phủi chúng xuống khi bị bám trên người, chẳng thể nào tập trung được.
Vậy mà trong ngôi thất chưa đầy 4m2 ấy, vị tu sĩ vẫn tịnh tâm niệm Phật tụng kinh.

“Người đã ở đó như thế nào…?

Thời tiết này làm con vừa lạnh vừa sợ dù con đang ở cùng rất nhiều bạn. Giờ đây Thiên Cẩm Sơn được xem như địa điểm du lịch có tiếng với rất nhiều khách tham quan, còn lúc Người sống là rừng thiên nước độc. Con có điện để dùng còn Người thì không. Con có nhiều món ăn ngon được Ban tổ chức chuẩn bị chu đáo còn Người chỉ có rau rừng luộc với cơm. Con được ngủ trong phòng rộng đầy đủ chăn màn, mà Người chỉ có chiếc giường đơn sơ. Người không có gì hết.

À, không, con nhầm, chính chúng con mới không có. Tất cả những gì Người có là một hạnh nguyện lớn vượt lên mọi thứ vô thường thế gian. Hạnh nguyện ấy đã cùng Người đi qua từng tháng năm, qua không biết bao nhiêu mùa mưa nắng, không biết bao nhiêu khó khăn giữa chốn này.

Người có biết không…!

Con rất thích sống ở chùa, con cũng rất thành tâm, nhưng khi con cố tưởng tượng xem mình sẽ sống trong Thất giống Người như thế nào thì rõ là không thể. Con chắc sẽ khóc chỉ sau một giờ ở giữa rừng đêm. Người chế ngự tất cả cảm giác ấy như thế nào? 

Người có nhìn thấy không…?
Vạn Linh tự giờ đây không còn là một ngôi chùa lá nhỏ bé nữa mà đã trở thành một ngôi tự viện uy nghiêm và tráng lệ, được rất nhiều người biết đến, có cả những tu sinh may mắn như chúng con tìm về. Có lẽ Người biết trước rồi nhỉ, vì Người tìm đạo với sự tín tâm tuyệt đối, tất sẽ thành tựu, không chỉ cho Người mà cho cả những thế hệ đời sau.

Người có nghe không…?

Tiếng lòng con hướng về ngôi thất ấy với tất cả sự thành kính và ngưỡng mộ. Mưa lớn quá, có mình con ở đây, cảm thấy mình thật nhỏ bé trước thiên nhiên, trước sự vô thường của trời đất. Những người hiểu đạo nhiều, những người học theo đạo cũng không ít, nhưng những ai có thể thật sự hành theo đạo lại rất hiếm. Bởi chế ngự được tâm mình còn khó hơn cả đánh thắng một đạo quân. Và Người đã làm như thế.

Người có biết con không…?

Con là một trong những người may mắn đủ duyên đến nơi này - nơi nhờ có Người mà hiện hữu. Con, ở đây, ngay bây giờ, xin gửi một lạy với lòng thành kính nhất đến Người - ba vị Thầy khai sơn Vạn Linh tự.

Chào Người, con xin tri ân!

Trong cơn mưa chiều hôm ấy, có một người lặng lẽ đứng rất lâu bên góc chính điện rộng lớn, gửi một lạy đến ngôi thất nhỏ phía bên kia – nơi Vạn Linh tự bắt đầu.

 Nguồn từ: http://chuavanduc.vn/goc-cam-xuc/goc-cam-xuc/noi-van-linh-tu-bat-dau%E2%80%A6.html

 

Đăng ký lấy RSS cho bình luận Bình luận (0 đã gửi)

tổng số: | đang hiển thị:

Gửi bình luận của bạn

  • Bold
  • Italic
  • Underline
  • Quote

Xin hãy nhập các ký tự bạn nhìn thấy ở ảnh sau:

BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)

Các bài mới :
Các bài viết khác :

Đánh giá bài viết này

0

Đăng nhập