Mồ côi khổ thật

Mẹ! giờ này mẹ đang ở đâu? mẹ đang làm gì? Con thèm có mẹ nấu cho con bữa cơm để con mang đi ăn trưa như chúng nó…
((…Mồ côi khổ lắm ai ơi, đói cơm, rách áo biết người nào lo…)) .Hơn năm mươi tuổi tôi mới bị mồ côi cả cha và mẹ vì vậy tôi không đói cơm, không rách áo như những đứa trẻ bị mồ côi, ấy vậy mà bây giờ tôi mới thấy thấm đẫm tâm can hai chữ mồ côi.
Phải chăng khi tuổi đời càng lớn và sau những năm tháng quay cuồng, tất bật trong mưu sinh kiếm tiền, tôi đã quên đi nhiều thứ trong đó có cả việc quên cả cha và mẹ, hàng tháng tôi chỉ biết có gửi tiền cho cha mẹ là đủ, mọi việc chăm sóc cha, mẹ tôi đều phó thác cho các em tôi. Mỗi năm tôi chỉ về thăm cha, mẹ được vài ngày vào dịp tết.
Mãi cho đến khi mùa Vu Lan về trên ngực áo tôi chỉ còn cài bông hồng trắng thì tôi mới nhận thấy rằng tôi đã quá vô tâm, tôi chỉ say mê với công việc, vì công việc tôi có thể làm việc đến vài tháng mới nghỉ ngày chủ nhật, có khi một hai giờ sáng chợt tỉnh giấc để nhớ còn một việc quan trong cho công việc ngày mai, chứ tôi đâu có thức giấc mà nghĩ đến cha mẹ. Tôi đâu có bao giờ tự hỏi, giờ này cha mẹ tôi đã ăn tối chưa? cha, mẹ tôi đã đi ngủ chưa? cha, mẹ có đau nhức ở đâu không ? có ngủ ngon giấc không …? Tôi cũng chưa bao giờ dành thời gian hay kiên nhẫn ngồi nghe cha, mẹ tôi kể về quãng đời thơ ấu của hai đấng sinh thành ra tôi, hay kể về Ông Bà nội ngoại tôi.
Đã có thời, hơn sáu năm sống trong vinh quang(Vua biết mặt, Chúa biết tên) hay đi khắp đó đây tôi lại càng quên cha mẹ tôi nhiều hơn. Có khi nào trong bữa yến tiệc mọi người có nghĩ rằng, cha, mẹ mình giờ đang ăn gì nhỉ? và ước gì cha, mẹ cũng có mặt ở đây. Có bao giờ tôi lại dành thời gian để hỏi cha, mẹ lúc này đang vui hay buồn, đang làm gì nhỉ? chỉ cho đến khi mất cả rồi tôi mới viết thư hỏi mẹ tôi rằng :
Mẹ! giờ này mẹ đang ở đâu? mẹ đang làm gì? Con thèm có mẹ nấu cho con bữa cơm để con mang đi ăn trưa như chúng nó…
Khi mẹ cha tôi lâm bệnh nặng, tôi cũng không có mặt, cũng không chăm sóc được ngày nào, trên đường về thì cha mẹ tôi đã nhắm mắt rồi, thậm chí tôi cũng không kịp ở nhà để làm lễ ba ngày nữa.
Chỉ khi đến cửa Phật tôi mới nhìn lại bản thân mình và mới thấy rằng mình thật là đứa con bất hiếu.
Tôi càng lớn tuổi lại càng thèm có Mẹ, có Cha, mặc dù vẫn biết qui luật là thế, có ai càng lớn tuổi mà lại còn đủ mẹ cha bao giờ. Nhưng có khi càng lớn tuổi mình lại giống con trẻ một vài tuổi ấy thèm có mẹ có cha, cũng như cha mẹ nào cũng coi con cái dù có lớn bao nhiêu tuổi đi nữa thì vẫn là một đứa trẻ thơ, vẫn cần bàn tay bao bọc, chở che của cha mẹ.
Mùa Vu Lan 2011
Giác Hạnh Hoa
- Vu Lan Nhớ Mẹ Tâm Lương Đào Mạnh Xuân
- Mùa Vu Lan 2020 Minh Đạo
- Mẹ Như Nguyệt Bạch Vân Nhi
- Chia sẻ của Đào Khai Minh (Thích Ngộ Trí Viên) về ý nghĩa mùa Vu-lan báo hiếu Ngộ Trí Viên
- Truyện Thơ MỤC LIÊN-THANH ĐỀ Tâm Minh Ngô Tằng Giao
- Vu Lan và tinh thần chuyển hóa Minh Mẫn
- Vu Lan về, nhớ mẹ V.T.
- Gương hiếu hạnh của tôn giả Xá Lợi Phất Quảng Tánh
- Má ơi! Ngọc Hạnh
- Vu Lan: Về lòng Hiếu Thảo Bình Anson
- 2. Ân Đức Sâu Dày Thích Thiện Hữu
- 1. Ngàn Lần Đảnh Lễ Thích Thiện Hữu
- Nhớ ba Ngọc Hạnh
- Tình thần cầu nguyện trong kinh Vu Lan Quảng Tánh
- Hoài Niệm Mẹ Đông Nguyệt Cuồng Nhân
Đánh giá bài viết này
Cùng tác giả
- Chùa Giác Ngộ: Khoá tu Thiền Tứ Niệm Xứ - lần thứ 23 (15-07-2018)
- Chùa Giác Ngộ : Khóa tu Ngày an lạc và Tuổi trẻ hướng Phật lần thứ 48
- Khóa tu ‘’Búp sen từ bi’’ lần thứ 18 Chùa Giác Ngộ
- Chùa Giác Ngộ: Khóa tu Thiền lần thứ 21 (17-06-2018)
- TT. Thích Nhật Từ thuyết giảng tại khóa tu Thiền lần thứ 21
- Chùa Giác Ngộ: Khóa tu Thiền lần thứ 20(03-06-2018)
- Chùa Giác Ngộ : Khóa tu Ngày an lạc và Tuổi trẻ hướng Phật lần thứ 45
- Chùa Giác Ngộ: Ngày Tu Tập Thứ 5 Khóa Tu ‘’Xuất Gia Gieo Duyên’’ Lần Thứ 3
- Chùa Giác Ngộ: Ngày Tu Tập Thứ Tư Khóa Tu ‘’xuất Gia Gieo Duyên’’ Lần Thứ 3
- Chùa Giác Ngộ: Khóa tu Thiền lần thứ 18 - 06-05-2018
Được quan tâm nhất


Gửi bình luận của bạn
BÌNH LUẬN BẰNG TÀI KHOẢN FACEBOOK ( đã gửi)